Thần Cấp Đại Điếm Trưởng

Chương 397: Không gì không thể phá, duy chỉ có "nhanh" là bất bại

Chương 397: Không gì không thể phá, duy chỉ có "nhanh" là bất bại

Có điều, kiếm pháp thoạt nhìn rất lộn xộn kia lại có thể chặn toàn bộ những lưỡi dao gió khắp trời.
Yêu Tử Yên thoáng lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì, nàng vừa thoáng thấy bóng dáng cọng cỏ nhỏ nào đó từ trên người Lạc Xuyên...
Yêu Tử Yên lập tức lộ vẻ nghiêm túc và hưng phấn.
Ông chủ đã thật tình muốn đọ sức đến thế, ta đây không thể qua loa!
Những lưỡi dao gió đầy trời chợt biến mất, Lạc Xuyên tập trung nhìn về phía Yêu Tử Yên, đề cao cảnh giác.
Sau lưng Yêu Tử Yên chợt có một hư ảnh Tử Hồ từ từ hiện ra - Tử Thiên Hồ!
Xung quanh không gió nhưng mái tóc dài màu tím của Yêu Tử Yên vẫn nhè nhẹ bay lên, sắc tím trong đôi mắt càng lúc càng đậm.
Màu tím, vốn đã là một sắc màu thể hiện sự cao quý.
Yêu Tử Yên lúc này thoạt nhìn giống như một nữ hoàng xuống trần.
Nháy mắt, vầng sáng rực rỡ màu tím tràn ngập đất trời.
Giữa sự mị hoặc cực hạn là sát khí vô cùng vô tận!
Lạc Xuyên thoáng kinh ngạc, bởi hắn bỗng cảm nhận được, khi bị vầng sáng màu tím này chiếu tới người, thân thể của hắn như bị giam cầm lại.
Đây là thần thông bẩm sinh của Tử Thiên Hồ, Cấm Cố Chi Lực!
"Thế này thì còn xa mới đủ." Lạc Xuyên lẩm bẩm nói.
Ánh kiếm lóe lên, chặt đứt vạn vật.
Không gì là không thể phá, duy chỉ có "nhanh" là bất bại!
Đây là yếu quyết mà Lạc Xuyên lĩnh ngộ được từ kiếm ý của Cửu Diệp Kiếm Thảo.
Yêu Tử Yên hít sâu một hơi, lấy ra vũ khí mà nàng đã lựa chọn, đó cũng là một thanh trường kiếm Thiên cấp giống như lựa chọn của Lạc Xuyên.
Lập tức, ánh kiếm lóe lên.
Sân đá vốn bằng phẳng đã trở nên gồ ghề rách nát dưới sự tàn phá của kiếm khí, trông thật thê thảm...
Trong lúc so đấu, Lạc Xuyên cũng rõ ràng cảm nhận được thành tựu trong kiếm đạo của Yêu Tử Yên hoàn toàn không kém chút nào, thậm chí còn vượt trên cả hắn.
Đồng thời trong lúc này, lòng Yêu Tử Yên cũng dâng lên rất nhiều nỗi nghi hoặc.
Vì sao cứ có cảm giác thực lực của ông chủ yếu hơn mình kha khá thế nhỉ?
Nhưng trong quá trình so đấu, Yêu Tử Yên kinh ngạc nhận ra, năng lực chiến đấu của Lạc Xuyên có thể tăng lên rõ rệt.
Lẽ nào ông chủ đang muốn tôi luyện bản thân thông qua quá trình chiến đấu với mình?
Nhưng mà, chẳng phải cảnh giới của ông chủ đã vượt xa mình hay sao...
Tuy trong lòng chất đầy nghi hoặc nhưng hiện giờ đang là thời điểm chiến đấu, Yêu Tử Yên không tiện hỏi.
Đợi đến tối không có việc gì nữa thì hỏi thử xem đi.
Yêu Tử Yên âm thầm quyết định như thế.
...
"Hệ thống bán vũ khí trong cửa hàng của ông chủ đã mở rồi, nghe nói ngươi không mua hả?"
Trên đường, Bộ Ly Ca, Bộ Thi Ý và Giang Thánh Quân đang sóng vai cùng bước, Bộ Ly Ca bỗng tò mò hỏi.
Giang Thánh Quân gật đầu: "Ta muốn mua vũ khí khoa học viễn tưởng, chỉ tiếc không có bán. Hơn nữa, linh khí đối với ta thật sự không phải thứ bắt buộc phải có."
"Thì ra là vậy à." Bộ Ly Ca hiểu ra, lại tò mò hỏi, "Vũ khí khoa học viễn tưởng? Thứ này không giống linh khí sao?"
"Đương nhiên." Giang Thánh Quân cười cười, đáy mắt dường như đang toát ra ánh sáng, "Theo như suy đoán của ta, vũ khí khoa học viễn tưởng có thể nói là một loại vũ khí khác hẳn linh khí, nó không cần dùng linh khí để thúc đẩy tác dụng. Ta kiến nghị lát ngươi nên vào Tháp Thí Luyện xem thử."
"Lợi hại vậy luôn?" Bộ Ly Ca kinh ngạc thốt lên, "Để lát ta xem xem rốt cuộc có thần kỳ như ngươi nói không."
"Các ngươi đoán xem, ông chủ lấy đâu ra nhiều thứ vũ khí như vậy?" Bộ Thi Ý vẫn trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên lên tiếng.
"Ầy, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì." Bộ Ly Ca vô tư khoát tay, "Trong cửa hàng của ông chủ, có món hàng nào không thần kỳ chứ!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất