Chương 57: Bộ Ly Ca đau khổ
Lạc Xuyên ở cửa ra vào nghe thấy tiếng nói từ trong cửa hàng truyền đến, khóe miệng hơi cong lên chút xíu.
Cuộc sống càng ngày càng tốt hơn...
"Chẳng lẽ nói, ông chủ vì một cái trò chơi nên đã trực tiếp sáng tạo ra một thế giới hay sao?"
Thân thể đứng trên đại thảo nguyên mênh mông, Bộ Ly Ca nhìn cảnh vật ở bốn phía xung quanh không khác hiện thực một chút nào, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Bộ Thi Ý cũng có ý nghĩ giống như vậy, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ khiếp sợ.
"Ngay lập tức, đợt công kích thứ nhất đang đến."
Giọng nói của Yêu Tử Yên vang lên đúng lúc, khiến cho hai người hiểu rõ, đây chỉ là một thế giới giả tạo.
Giọng nói kết thúc, tiếng sói tru vang lên bên tai hai người.
Một con sói màu xám có hình thể to lớn xuất hiện cách đó không xa, lao tới chỗ hai người.
"Chết tiệt!"
Bộ Ly Ca đột nhiên cảm thấy kinh hãi.
Cho dù như biết đây chỉ là một trò chơi, nhưng nó cũng thật sự quá chân thực!
Bộ Ly Ca theo bản năng muốn điều động linh lực của mình, sắc mặt cũng không thể không thay đổi.
Bên trong trò chơi này, linh lực của hắn ta đã hoàn toàn biến mất.
Nói cách khác, hiện tại hắn ta chỉ là một người bình thường mà thôi.
"Mẹ nó, không phải chỉ là một trò chơi thôi hay sao? Ông đây chả lẽ lại sợ ngươi hay sao?"
Trong lòng Bộ Ly Ca xuất hiện cảm giác tức giận, không lùi mà tiến tới, lao về phía đối diện.
"A!"
Một tiếng hét thảm vang lên.
Bộ Ly Ca, đã chết.
Ở một bên khác, không lâu sau, trong miệng của Bộ Thi Ý truyền đến một tràng tiếng kinh hô.
Nàng giết chết con sói khổng lồ đầu tiên xuất hiện, về sau lại bị ba con sói xuất hiện sau đó vây quanh đánh giết.
Hai người tháo mũ chơi game xuống, sắc mặt đều có vẻ tái nhợt.
Tuy rằng lúc trước chỉ là trò chơi, nhưng cảm giác hoảng sợ khi tử vong tiến đến đúng là có thật.
"Cảm giác như thế nào?" Yêu Tử Yên cười hỏi.
"Không khác gì hiện thực cả!" Bộ Ly Ca cảm thán một câu: "Tử Yên tỷ, đây thật sự chỉ là một trò chơi thôi hay sao?"
Yêu Tử Yên gật đầu: "Đương nhiên, đây chính là ông chủ nói. Huống hồ ở trong trò chơi sau khi chết còn có thể sống lại, có gì phải sợ?"
Trên khuôn mặt của Bộ Ly Ca xuất hiện thần sắc bất đắc dĩ.
Có gì phải sợ?
Nói thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng điều cần phải khắc phục chính là cảm giác sợ hãi đối với tử vong.
Bộ Thi Ý thì khẽ nhíu mày trầm tư: "Ta dường như cảm nhận được tác dụng của trò chơi này. Không những sẽ không gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, còn giúp cho chúng ta lần lượt cảm nhận được giới hạn của bản thân, từ đó đột phá nó."
"Cho tới nay, ta đều cho rằng chỉ cần có cảnh giới cao thì thực lực càng cao. Nhưng vừa rồi khi mất đi tất cả linh lực ở trong trò chơi, ta mới phát hiện khả năng khống chế lực lượng của bản thân mình, chỉ có thể phát huy ra một, hai phần mười mà thôi."
Trên khuôn mặt của Yêu Tử Yên xuất hiện một nụ cười, những thứ này nàng cũng đã hiểu rõ từ lâu.
"Ly Ca, vào trong trò chơi, hôm nay ta trái lại muốn nhìn xem, rốt cuộc ta có thể xông qua tầng thứ nhất hay không!"
Trong mắt của Bộ Thi Ý xuất hiện ý chí chiến đấu dày đặc.
Bộ Thi Ý không chỉ có thiên phú đỉnh phong, tính cách cũng không thể chê, bằng không cũng không thể trở thành người nổi bật bên trong thế hệ trẻ tuổi của thành Cửu Diệu.
"Tỷ, ngươi muốn chơi thì tự mình chơi đi, đừng lôi ta theo!" Sau khi Bộ Ly Ca nghe thấy Bộ Thi Ý nói như vậy, nhịn không được kêu lên.
"Ngươi trực tiếp đột phá từ cảnh giới Cảm Linh bát phẩm lên đến Tạo Hóa, tuy rằng cảnh giới tăng lên, nhưng nội tình so sánh với những người tu luyện từng bước một đột phá đến Tạo Hóa vẫn yếu hơn rất nhiều, cần phải mài giũa thật tốt, mà lúc này chính là một cơ hội tốt." Trên khuôn mặt của Bộ Thi Ý xuất hiện một nụ cười tuyệt đẹp.
Tuy nhiên trong mắt của Bộ Ly Ca, nụ cười này không thua gì nụ cười của ma quỷ.
"Đừng mà..."
Bên trong tiếng than khóc của Bộ Ly Ca, mũ chơi game bị Bộ Thi Ý cưỡng ép đội lên...