Chương 68: Ra ngoài ăn cơm đi
Lạc Xuyên thân là chủ cửa hàng, đương nhiên là không bị giới hạn mỗi ngày chỉ có thể chơi ba giờ.
Đương nhiên, Yêu Tử Yên thân là nhân viên của cửa hàng cũng như thế.
Thời điểm không có khách, nàng cũng chiến đấu ở bên trong Tháp Thí Luyện.
Chẳng qua không hề che đậy cảm giác với thế giới bên ngoài giống như Lạc Xuyên mà thôi.
"Được rồi, hôm nay ra ngoài ăn đi!" Lạc Xuyên thở dài, đưa ra quyết định.
"Ông chủ, ta có thể đi cùng ngươi hay không?" Yêu Tử Yên hỏi.
Ở trong tiệm một thời gian lâu như vậy, nói thật, Yêu Tử Yên cảm giác có chút khó chịu.
Lạc Xuyên không suy nghĩ nhiều, gật gật đầu: "Được, đi thôi."
Sau đó, hai người sóng vai rời khỏi Khởi Nguyên Thương Thành, đi ra khỏi con hẻm nhỏ.
Lúc chạng vạng tối chính là thời điểm náo nhiệt của thành Cửu Diệu.
Cho nên hai người vừa ra khỏi con hẻm nhỏ, lập tức có một loạt âm thanh ồn ào đập vào mặt.
Lạc Xuyên dẫn theo Yêu Tử Yên, ngựa quen đường cũ đi về phía cửa hàng nơi bản thân mình thường xuyên ăn cơm.
Lạc Xuyên mặt không đổi sắc, Yêu Tử Yên căn bản cũng không thèm để ý đến ánh mắt của người qua đường ở xung quanh.
Cho nên hai người cũng không biết, rốt cuộc bọn họ đã đưa tới chấn động lớn đến mức nào.
Dù sao vẻ ngoài của Yêu Tử Yên, có thể nói là cực hạn mà nhân loại có khả năng tưởng tượng được.
"Chính là chỗ này."
Rất nhanh, Lạc Xuyên đã dừng bước.
Ở phía trước hai người, có một kiến trúc chiếm diện tích trọn vẹn gần trăm mét.
Kiến trúc này chia làm ba tầng, toát lên một bầu không khí trang nghiêm và hoa lệ.
Ở chỗ cửa tiệm, có thể nhìn thấy rất nhiều người ăn mặc đẹp đẽ quý giá.
Phía trên, có ba từ lớn "Phượng Tiên lâu" như rồng bay phượng múa.
Đây chính là quán cơm xếp hạng thứ nhất trong thành Cửu Diệu mà Giang Thánh Quân đã từng nhắc đến lúc trước!
Người có thể ăn cơm ở chỗ này, không giàu có thì cũng cao quý.
Mà cửa hàng của Lạc Xuyên, chỉ cách nơi này vẻn vẹn có vài trăm mét theo đường thẳng.
"Cô gái kia thật xinh đẹp, giống như là thiên tiên hạ phàm!"
"Sư muội sư muội, ngươi nhìn cô gái kia, thật xinh đẹp!"
"Ha ha, sư huynh, ta với nàng thì ai đẹp hơn?"
"Ừm... Sư muội, có thể đổi vấn đề khác hay không!"
"Hu hu! Quả nhiên sư huynh ngươi không thích ta..."
Khi Lạc Xuyên và Yêu Tử Yên đi vào trong Phượng Tiên lâu, một loạt tiếng xì xầm vang lên.
Đương nhiên, gần như tất cả đều liên quan đến Yêu Tử Yên.
Đến mức Lạc Xuyên...
Giống như ngôi sao trên bầu trời đêm có ánh trăng sáng, trực tiếp ánh trăng bị che giấu.
May mà Lạc Xuyên cũng không thèm để ý những thứ này, Yêu Tử Yên thân là hoàng tộc yêu thú có cảnh giới Tôn Giả cũng sẽ không để ý đến lời nói của những người tu luyện này.
Hai người ngồi xuống, tiếng ăn cơm bên trong toàn bộ Phượng Tiên lâu cũng bị hạ thấp xuống một mức.
Có thể thấy rằng, hầu như tất cả thực khách đều đưa ánh mắt nhìn về phía Yêu Tử Yên.
Thuận tiện, ánh mắt nhìn về phía Lạc Xuyên ở bên cạnh cũng mang theo thần sắc ghen tỵ.
Dựa vào cái gì mà nữ nhân bên cạnh tên này lại xinh đẹp như vậy?
Không phải chỉ là có dáng dấp khá đẹp trai hay sao?
Dáng dấp đẹp trai thì giỏi lắm hay sao?
Nếu Lạc Xuyên biết được, chắc chắn hắn sẽ dửng dưng trả lời lại một câu: Đúng vậy, dáng dấp đẹp trai đúng là rất ghê gớm.
"Khách quan, không biết ngài cần gì?"
Sau khi hai người ngồi xuống, trong chốc lát đã có một tiểu nhị chạy tới.
"Trong quán có những món đặc sắc nào?" Lạc Xuyên hỏi.
Lần đầu tiên đi ra ngoài ăn cơm với nhân viên của mình, nhất định phải ăn ngon một chút.
Đây là ý nghĩ trong lòng của Lạc Xuyên.
Mà trong khoảng thời gian này, doanh thu của Khởi Nguyên Thương Thành không hề nhỏ.
Một tuần trước, Lạc Xuyên đã lấy toàn bộ phần lợi nhuận chia cho chủ cửa hàng đưa cho hệ thống cất giữ.
Dù sao đã đạt tới nhị giai, tăng lên tam giai lại cần linh tinh nhiều đến mức không hợp thói thường, còn không bằng giữ lại.
Đến thời điểm cần dùng trực tiếp dùng là được.
Hiện tại, tài sản của hắn đã đạt đến khoảng năm nghìn linh tinh.
"Món ăn chiêu bài của Phượng Tiên lâu chúng ta tên là Phượng Vũ Cửu Thiên, nguyên liệu chủ yếu chính là yêu thú Lôi Ưng có cảnh giới Quy Nguyên, sinh ra từ dãy núi Cửu Diệu."
Trong lúc tiểu nhị giới thiệu, trên khuôn mặt lộ vẻ tràn đầy tự hào.
Lạc Xuyên gật gật đầu, thậm chí không thèm hỏi giá tiền: "Được, vậy món này đi. Ngoài ra ngươi mang thêm mấy món đặc sắc khác trong quán của các ngươi."