Chương 73: Lửa giận của Cơ Vô Hối
Nhưng hiển nhiên, không phải tất cả mọi người đều chỉ thích hóng hớt.
Có người thấy Lạc Xuyên ra tay bèn len lén chạy ra ngoài, tính làm gì chắc không cần đoán nữa, chính là muốn truyền tin tức ở nơi này đi mà thôi.
Dẫu sao, đối với đại đa số người tu luyện mà nói, Thiên Tinh đế quốc này chính là một quái vật lớn không gì lay chuyển nổi.
Có thể nhân cơ hội này giành được ấn tượng tốt với Thiên Tinh đế quốc, chẳng khác nào đã đu bám chiếc thuyền lớn này thành công!
"Chúng ta làm sao bây giờ?" Giang Thánh Quân hạ giọng hỏi.
"Còn làm gì được? Xem đi đã!" Bộ Ly Ca âm thầm lườm một cái, thấp giọng đáp.
Thân phận của hai người bọn họ tuy cũng rất cao nhưng vẫn chưa đủ dùng.
Hiện tại, hành vi chính xác nhất là đừng có dính vào chuyện này.
"Có điều cũng phải nói, một khi đã động thủ với Cơ Thiên Hạo thì chuyện này thực sự không thể cứu vãn được nữa."
"Ha ha, nếu ai dám tơ tưởng đến nữ nhân của ta thì dù thế nào ta cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ đó!"
"Chậc chậc, một tên cặn bã mới tới cảnh giới Tạo Hóa như ngươi, chỉ sợ vừa thấy Cơ Thiên Hạo liền nhũn chân quỳ liền ấy chứ!"
"Mẹ kiếp, ngươi không tin phải không? Đi, ra rừng cây ngoài thành Cửu Diệu chúng ta quyết một trận sống mái!"
"Đi thì đi! Ai sợ ai..."
Đám quần chúng hóng chuyện quanh đó chứng kiến cảnh tượng vừa rồi liền bắt đầu xôn xao bàn tán với nhau.
Vô số người nhìn chằm chằm vào Lạc Xuyên, muốn xem xem liệu hắn có thể ra tay với Cơ Thiên Hạo luôn không.
Còn Cơ Thiên Hạo, thấy Lạc Xuyên nghe mình đe dọa xong vẫn lạnh nhạt như cũ, không hề sợ sệt, đến lượt bản thân y bắt đầu luống cuống.
"Ngươi, nếu ngươi dám động thủ với ta, thì chính là muốn trở thành kẻ địch của Thiên Tinh đế quốc này!"
Cho đến lúc này, Cơ Thiên Hạo vẫn không quên dọa dẫm Lạc Xuyên.
"Có phải ngươi vẫn chưa thấy rõ tình hình hiện tại không?"
Lạc Xuyên vẫn treo vẻ mặt bình thản xa cách vạn năm không đổi, làm cho người ta hoàn toàn không đoán ra được lòng hắn nghĩ gì.
Cơ Thiên Hạo nghiến chặt răng, đáy mắt lóe lên một tia oán độc, tay nhanh nhẹn giật một miếng ngọc bội giắt bên hông, ném mạnh xuống đất.
Lạc Xuyên vẫn thản nhiên nhìn, không hề có ý định ngăn y lại.
Trước mặt kẻ có thực lực áp đảo tuyệt đối, bất luận chiêu trò hoa hòe hoa sói gì đều chỉ là vô dụng!
Ngọc bội rơi xuống đất, vỡ vụn thành nghìn mảnh, nháy mắt, một luồng dao động vô hình tản ra bốn phía.
Lâp tức, toàn bộ tòa thành Cửu Diệu phát tán ra một khí tức khủng bố.
Trận pháp hộ thành đã bị mở ra!
Hoàng thành.
Cơ Vô Hối đang phê duyệt tấu chương, tay bỗng run lên, vẽ ra một vết mực dài.
Nhưng hắn ta không quá để ý, mắt vẫn nhìn chăm chăm về phía Phượng Tiên lâu, khí tức của cao thủ Vấn Đạo tản ra như không thể khống chế.
"Bệ hạ, có chuyện gì xảy ra ư?"
Sau lưng Cơ Vô Hối, Bạch lão bỗng xuất hiện.
Ông ta không hiểu, vì sao một Cơ Vô Hối ngày thường lạnh lùng, chẳng mấy khi lộ vẻ buồn vui qua nét mặt, nay lại đột nhiên hốt hoảng như vậy.
Thậm chí bệ hạ còn không thể khống chế được khí tức của bản thân nữa.
"Trận pháp của thành Cửu Diệu đã bị khởi động!"
Cơ Vô Hối hít sâu một hơi, cố gắng đè nỗi chấn động trong lòng xuống, nói.
Hắn ta vừa nói tới đó, phía trên thành Cửu Diệu bất thình lình xuất hiện một hiện tượng kì lạ.
Một quầng sáng nhàn nhạt màu vàng kim từ trên bao phủ xuống toàn bộ thành Cửu Diệu.
Đó chính là điềm báo trước khi trận pháp hộ thành bị khởi động!
Bạch lão cũng đã thấy được, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Cần biết rằng, phải có ngọc tỷ truyền quốc thì mới có thể khởi động trận pháp hộ thành của thành Cửu Diệu, nhưng ngọc tỷ truyền quốc hiện đang ở sát bên cạnh tay Cơ Vô Hối.
Từ từ đã...
Bạch lão bỗng nghĩ tới một khả năng.
Cơ Vô Hối cực kì coi trọng con cháu mình, hắn ta cho mỗi người một miếng ngọc bội dùng để bảo mệnh.
Mà nay, nhị hoàng tử mới rời khỏi hoàng thành.
Lẽ nào, trận pháp hộ thành bị mở ra, là vì nhị hoàng tử gặp nguy hiểm nên đánh vỡ ngọc bội?