Chương 97: Quyết định của Ứng Vô Cực
"Vô Cực huynh, ngươi không sao chứ?"
Sau khi trở lại Túy Nguyệt Hiên, thấy Ứng Vô Cực ở bên cạnh im lặng không nói một lời, Mộ Dung Hải Đường có chút lo lắng.
Tâm tư của nữ tử luôn tinh tế.
Tuy rằng bình thường Ứng Vô Cực cũng trầm ngâm như vậy, nhưng Mộ Dung Hải Đường lại nhạy cảm phát hiện ra, hẳn là hắn ta có tâm sự.
Ứng Vô Cực lắc đầu, ý bảo chính mình không sao.
"Thời gian của ta đã không còn nhiều nữa."
Hắn ta vươn bàn tay của mình ra, thấp giọng nói.
Nhìn kỹ, từng dòng tử khí nho nhỏ đang quấn quanh trên tay.
Mộ Dung Hải Đường thấy vậy thì thở dài.
Công pháp của Ứng Vô Cực sẽ tiêu hao sinh cơ trong cơ thể, nhưng hắn ta lại không thể phế bỏ, chỉ có thể chấp nhận hậu quả này.
"Thấy dáng vẻ của Bạch lão, hẳn là đã lấy được vật thần kỳ bổ sung sinh cơ." Ứng Vô Cực hơi híp mắt, nói.
"Chẳng lẽ ngươi muốn…" Mộ Dung Hải Đường hơi mở to hai mắt, đoán được điều gì đó.
Ứng Vô Cực khẽ gật đầu: "Ta chuẩn bị ngày mau tiến vào hoàng thành, hỏi Bạch lão xem ông ta đã lấy được vật phẩm bổ sung sinh cơ ấy từ đây. Ta sẵn lòng trả một cái lớn vì nó!"
Trong mắt Ứng Vô Cực hiếm thấy mà xuất hiện một vẻ tha thiết.
Mộ Dung Hải Đường nhìn thấy biểu cảm của Ứng Vô Cực, không khỏi thở dài trong lòng.
Tuy rằng nàng cũng hi vọng Ứng Vô Cực có thể hỏi được cách làm thế nào để bổ sung sinh cơ từ chỗ Bạch lão, nhưng Mộ Dung Hải Đường biết, khả năng này thật sự rất nhỏ!
Chưa nói đến việc vật thần kỳ bổ sung sinh cơ cực kỳ hiếm thấy, cho dù Bạch lão vẫn còn thứ kia hoặc là biết được cách lấy nó, cũng không cần phải nói cho Ứng Vô Cực.
Bởi vì nó có thể bổ sung sinh cơ nên hoàn toàn liên quan đến việc kéo dài tuổi thọ!
Hơn nữa, sẽ không có ai sẽ chia sẻ bí mật của chính mình với người liên quan gì.
Nhưng Mộ Dung Hải Đường cũng không còn cách nào để khuyên bảo, tính cách của Ứng Vô Cực thì toàn bộ Lăng Vân học phủ đều biết.
Chỉ cần đã đưa ra quyết định thì tuyệt đối sẽ không đổi ý.
Cũng giống như công pháp mà hắn ta tu hành.
"Vậy chúc ngươi may mắn." Mộ Dung Hải Đường chúc phúc cho hắn ta.
…
Ngày hôm sau.
Cũng giống như mọi ngày, sau khi Lạc Xuyên rời giường và rửa mặt xong thì chuẩn bị ra cửa đi mua đồ ăn sáng.
Có điều sau khi hắn mở cửa và nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, không khỏi lặng người một lát.
Bạch lão và Cơ Vô Hối đã đứng trước cửa tiệm.
Tuy rằng Bạch lão bây giờ đã thay đổi to lớn như thế, nhưng Lạc Xuyên vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra ông ta.
Nhìn thấy Lạc Xuyên cuối cùng cũng mở cửa, Bạch lão cười ha hả hỏi: "Chào buổi sáng ông chủ."
Cơ Vô Hối cũng cười chào hỏi.
"Các ngươi đã ở đây bao lâu rồi?" Lạc Xuyên hơi im lặng, sau đó hỏi.
"Không bao lâu, mới vừa nãy thôi." Cơ Vô Hối cười nói.
Đối diện với cường giả thần bí như Lạc Xuyên, Cơ Vô Hối không dám nói bọn họ đã chờ ở chỗ này khoảng một giờ!
"Thì ra là thế." Lạc Xuyên gật đầu.
Ngay khi hai người chuẩn bị tiến vào cửa hàng, câu tiếp theo của Lạc Xuyên lại khiến bọn họ có chút dở khóc dở cười.
"Nếu đã như vậy thì đợi thêm một lát nữa đi. Ta còn chưa ăn sáng."
Dứt lời, Lạc Xuyên không quan tâm đến hai người nữa, đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Cơ Vô Hối hơi mở to mắt, vẻ mặt có chút bất ngờ.
Hắn ta không nghĩ tới một cường giả như ông chủ sẽ nói ra lời như vậy.
Hơn nữa thân phận của hắn ta là gì?
Thiên Tinh Đại Đế, hoàng đế của Thiên Tinh đế quốc!
Người tu luyện bình thường gặp phải, cho dù thực lực như thế nào, thái độ cũng phải cung kính chứ?
Nhưng đến chỗ của Lạc Xuyên, thân phận của hắn ta hình như không có tác dụng gì cả!
Có điều cường giả cỡ này, tính cách có chút quái dị cũng là chuyện bình thường.
Đừng tức giận! Đừng tức giận…
Trong lòng Cơ Vô Hối không ngừng khuyên nhủ bản thân.