Chương 20: Muốn nghiệm thương
"Không đền?"
Gã đàn ông được gọi là Cường ca cười lạnh, "Không đền à, vậy hôm nay mày phải bò ra khỏi đây!"
Ánh mắt Cường ca lộ ra vẻ hung tợn.
Rõ ràng, kẻ này không dễ dây vào.
"Ngươi có thể thử xem!"
Lâm Phàm không hề sợ hãi.
Trương Lệ Lệ khinh bỉ, "Tôi còn tưởng anh là người có tiền, hóa ra toàn là chém gió!"
"Đến bữa cơm cũng muốn quỵt, đúng là thằng nhà quê nghèo rớt mồng tơi!"
Vốn tưởng rằng Lâm Phàm lái chiếc xe máy hơn một triệu, chắc hẳn là người có tiền.
Đáng tiếc, Trương Lệ Lệ đã lầm.
"Mấy món đó đâu phải tôi gọi, liên quan gì đến tôi!"
Lâm Phàm không phản đối.
"Anh không thấy ngại để một cô gái trả tiền à, còn là đàn ông không đấy?"
Trương Lệ Lệ tức đến muốn nổ phổi.
Lâm Phàm cười trừ cho qua chuyện.
Trong tình huống đó, chắc chỉ có thằng ngốc mới để Trương Lệ Lệ tùy ý đùa bỡn.
"Thằng nhãi, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, nếu không quỳ xuống xin lỗi, tao sẽ động tay đấy!"
Cường ca dùng giọng điệu cảnh cáo nói.
"Cứ việc động thủ, xem ai cười cuối cùng!"
"Tốt lắm, xem ra mày không sợ chết!"
Cường ca nói, "Mày không đi hỏi thăm xem, con đường này có ai không biết danh hiệu Cường ca tao!"
"Động thủ, đánh cho nó một trận!"
"Cho nó biết, tại sao hoa lại đỏ như vậy!"
Cường ca ra lệnh.
Bốn tên đàn em phía sau hắn lập tức xông lên, muốn tóm lấy Lâm Phàm.
Lúc này, hai vệ sĩ cũng ra tay.
Bọn họ quả không hổ là người được huấn luyện, đánh nhau không hề lép vế.
Thế nhưng, Lâm Phàm còn mạnh hơn bọn họ.
Lâm Phàm ra tay rất nhanh, lập tức hạ gục hai người.
Cường ca hét lớn một tiếng, định đích thân ra tay, nhưng đúng lúc này...
Lâm Phàm đã cầm lấy một cái chai rượu trên đất, nhằm thẳng đầu Cường ca mà đập xuống.
Cường ca không kịp phản ứng, bị chai rượu đập trúng.
Chai rượu vỡ tan, thủy tinh lẫn máu tươi rơi xuống đất.
Cường ca hét thảm một tiếng, ôm đầu lùi vào góc.
Phía bên kia, hai vệ sĩ cũng đã hạ gục hai tên còn lại.
Bọn họ không ngờ Lâm Phàm lại có thân thủ tuyệt vời như vậy, lòng ngưỡng mộ càng thêm mãnh liệt.
"Lâm tiên sinh!"
Hai vệ sĩ đứng phía sau Lâm Phàm.
Trịnh Hiểu Tình và Dương Lâm Lâm vô cùng sợ hãi.
Các cô lấy điện thoại ra, định báo cảnh sát.
Không ngờ Lâm Phàm lại lợi hại như vậy, nhanh gọn giải quyết đám người này.
"Cường ca, anh không sao chứ?" Trương Lệ Lệ mặt mày sợ sệt, đỡ lấy gã đầu trọc.
Kết cục không như dự đoán, Trương Lệ Lệ hoảng sợ.
"Còn muốn đánh nữa không?"
Lâm Phàm dùng ánh mắt hài hước nhìn gã đầu trọc.
"Lệ Lệ, mau gọi 115, anh muốn đi kiểm tra thương tích!"
"Thằng nhãi, tao cho mày biết, không đền mười, hai mươi vạn, chuyện này không xong đâu!" Gã đầu trọc giả vờ thương tích rất nặng.
Hắn biết mình đánh không lại Lâm Phàm, nên quyết định đổi kế.
"Ồ, còn làm ra vẻ!"
Lâm Phàm không nói gì.
Cứ tưởng Cường ca này kiên cường lắm.
Kết quả...
Nhìn vẻ mặt đau khổ của gã đầu trọc, Lâm Phàm muốn trao cho hắn tượng vàng Oscar.
Diễn xuất này, còn hơn cả lũ tiểu thịt tươi trong giới giải trí.
Có thể gọi là lô hỏa thuần thanh, đăng phong tạo cực.
Xem ra, Cường ca này bình thường cũng hay giở trò ăn vạ.
"Muốn đi bệnh viện đúng không? Có cần tôi đưa đi không?" Lâm Phàm tiến về phía Cường ca.
"Thằng nhãi, mày đừng quá kiêu ngạo, tao có bạn là bác sĩ!"
"Đến lúc đó kiểm tra ra chấn động não, tao bắt mày bồi thường đến tán gia bại sản!"
"Bốp!"
Lâm Phàm tát cho gã đầu trọc một cái như trời giáng.
Tiện tay tát luôn vào mặt Trương Lệ Lệ một cái.
"Tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp!"
"Lâm Phàm, anh dám đánh tôi!" Trương Lệ Lệ nghiến răng nghiến lợi.
"Đánh cô thì sao? Chẳng lẽ còn phải chọn ngày?" Lâm Phàm cười lạnh nói.
"Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn đi kiểm tra thương tích!"
Trương Lệ Lệ học theo gã đầu trọc, đúng là một bộ một dạng.
Lâm Phàm không thèm để ý đến hai người kia, quay người lại.
"Mọi người có thấy tôi đánh người không?"
"Lâm tiên sinh, chúng tôi không thấy gì cả!"
Mọi người đồng thanh trả lời.
"Tốt lắm, từ tháng này, lương của mọi người sẽ tăng gấp đôi!"
"Cảm ơn Lâm tiên sinh!"
Mọi người vô cùng kích động.
Gã đầu trọc và Trương Lệ Lệ sắc mặt khó coi.
Lúc này, từ cửa lại có mấy người bước vào.
"Trang Đại Cường, mày giở trò quỷ gì đấy? Dám dẫn người đến đây gây sự!"
Người đàn ông trung niên dẫn đầu mang vẻ mặt uy nghiêm.
"Cát tiên sinh, thật xin lỗi, tôi đến đây giải quyết chút việc riêng, đi ngay đây!" Gã đầu trọc có chút sợ sệt đối phương.
"Ồ, Lâm tiên sinh, sao cậu lại ở đây?"
Cát Nghiêm nhận ra Lâm Phàm, lập tức tiến tới, vẻ mặt cung kính.
Lâm Phàm cũng nhận ra Cát Nghiêm.
Dù sao bọn họ mới gặp nhau hôm qua.
Cát Nghiêm là cổ đông của Kim Hồ Điền Sản, cũng là chủ quán lẩu này.
"Tôi đến đây đương nhiên là để ăn cơm!"
"Có điều... Hoàn cảnh ở đây không ra gì cả!" Lâm Phàm lắc đầu nói.
Cát Nghiêm có chút lúng túng.
Hắn vốn muốn nịnh nọt Lâm Phàm một chút, không ngờ lại khiến đối phương có ấn tượng xấu.
Đáng ghét, đều tại Trang Đại Cường này.
"Mẹ kiếp, mày dám gây phiền phức cho Lâm tiên sinh!"
Cát Nghiêm tát mạnh vào mặt gã đầu trọc.
Lúc này, khuôn mặt gã đầu trọc đã sưng đỏ lên, như đầu heo.
Gã đầu trọc lúc này vô cùng hoảng loạn.
Thấy thái độ của Cát Nghiêm đối với Lâm Phàm cung kính như vậy.
Chẳng lẽ, Lâm Phàm thật sự là nhân vật lớn nào đó?
"Cát tiên sinh, hắn là ai vậy?" Gã đầu trọc cẩn thận hỏi.
"Lâm tiên sinh là chủ tịch tập đoàn Sở Phong, Trang Tử Cường, mày đắc tội Lâm tiên sinh, là muốn tìm đường chết sao?"
"Tập đoàn Sở Phong?"
Sắc mặt gã đầu trọc và Trương Lệ Lệ lập tức trở nên trắng bệch.
Chủ tịch tập đoàn Sở Phong?
Bọn họ không thể ngờ được, lai lịch của Lâm Phàm lại lớn đến vậy.
Nếu biết Lâm Phàm là đại phú hào, dù có mượn chúng một trăm cái gan, chúng cũng không dám đến gây sự.
"Lâm tiên sinh, xử lý hai người này thế nào?" Cát Nghiêm hỏi.
"Lâm... Lâm Phàm, tôi không cố ý xúc phạm anh, xin anh bỏ qua cho tôi!"
Trương Lệ Lệ hai chân mềm nhũn, quỳ xuống.
"Lâm tiên sinh, xin hãy tha cho chúng tôi!" Gã đầu trọc cũng bắt đầu cầu xin.
"Không phải vừa nãy các người nói muốn đi kiểm tra thương tích sao? Tôi đưa các người đi!"
"Lâm tiên sinh, anh đánh chúng tôi, đó là vinh hạnh của chúng tôi!"
Phải nói, gã đầu trọc này cũng nịnh hót thuộc hàng nhất lưu.
"Cút đi, sau này đừng để tôi thấy mặt các người nữa!"
Lâm Phàm không muốn lãng phí thời gian vào hai kẻ này.
"Chúng tôi cút, cút ngay!"
Sau đó, một cảnh tượng buồn cười xuất hiện.
Gã đầu trọc và Trương Lệ Lệ thật sự bò trên mặt đất, thân thể như khúc gỗ tròn, lăn ra khỏi phòng.
"Lâm tiên sinh, tôi cho các anh đổi một phòng khác!"
"Bữa này coi như tôi mời!" Cát Nghiêm cười nói.
Lâm Phàm cũng không từ chối, dù sao hắn cũng đói bụng.
Nếu đổi chỗ khác, cũng mất thời gian.
Nửa tiếng sau, mọi người cũng ăn no.
Trịnh Hiểu Tình thuê hai chiếc xe, cùng những người khác trở về.
Lâm Phàm còn chưa ra đến bãi đậu xe của quán lẩu, đã thấy một đám người vây quanh chiếc Koenigsegg của mình kín như bưng.