Chương 64: Trung tâm Porsche
Bởi vì tâm lý vẫn luôn nghĩ đến xe sang và biệt thự, nên Đường Tụng ngồi không yên.
Trò chuyện với hai người một lát, hắn liền mở miệng tạm biệt: “Tôi có việc phải đi trước, chúng ta add wechat, tạo một nhóm mới, có chuyện gì thì liên lạc.”
La Thu Ngọc vội vàng lấy điện thoại ra: “Vâng ông chủ, tôi quét ngài.”
Thường Hiểu Thiến ở bên cạnh liền sáng mắt lên, tâm lý vô cùng hưng phấn.
Sau khi rời khỏi phòng cà phê, Đường Tụng mở bản đồ dẫn đường, rồi trực tiếp đi tới trung tâm tiêu thụ Porsche ở Yến Thành.
Đến nơi, dừng xe, đi về phía cửa chính.
Cửa kính từ từ mở ra, một luồng không khí mát mẻ thoải mái phả vào mặt.
Đi vào trong, đập vào mắt là một phòng triển lãm sang trọng rất rộng lớn.
Dưới ánh đèn xinh đẹp, từng chiếc Porsche sáng lung linh, để người nhìn không chớp mắt.
“Xin chào tiên sinh, ngài có nhân viên tiếp đãi chưa? Hay là lần đầu đến cửa hàng?” Một nhân viên chạy lên chào hỏi.
Giọng nói có hơi quen thuộc.
Quay người nhìn, nữ nhân viên mặc âu phục và váy tím, tất chân màu đen, giày cao gót màu đỏ, cực kỳ có phong tình.
Bởi vì ‘thẻ tên’ trước ngực cực kỳ to lớn, nên Đường Tụng nhịn không được mà nhìn thêm vài lần.
Ồ? Cái tên này quen quen.
“A… Là cậu?”
“Là chị?”
Hai người đồng thời kêu lên, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía đối phương.
Vị này chính là Từ Giai Lệ đã tán tỉnh hắn ở phòng tập.
Đường Tụng cười xấu hổ: “Chị Giai Lệ, chị làm ở đây à?”
Từ Giai Lệ tức giận nói: “Chị đây gửi không ít tin nhắn, sao cậu không thèm trả lời chị?”
“Hai ngày nay hơi bận, chưa kịp trả lời.”
Bởi vì Trình Nhạc Nhạc ở phòng tập, Đường Tụng không thể đáp ứng yêu cầu tập chung với Từ Giai Lệ, cho nên hai ngày nay chỉ có thể giả chết.
Từ Giai Lệ lườm yêu một cái: “Em trai, em coi chị là kẻ ngu à? Mượn cớ qua loa như vậy?”
Đường Tụng vội vàng chuyển đề tài: “Chị Giai Lệ, trưa nay tôi mời chị ăn cơm nhé, coi như bồi tội.”
Từ Giai Lệ nghe vậy thì hơi thư thản một chút.
Nhiều năm rồi, chỉ có nàng từ chối người khác, chưa bao giờ gặp phải người như Đường Tụng.
Bởi vì Đường Tụng rất phù hợp với thẩm mỹ của nàng, cho nên hai ngày trước nàng mới chủ động xuất kích.
Nếu Đường Tụng trực tiếp từ chối, hoặc là lấy lý do có bạn gái rồi cũng được, thì nàng sẽ từ bỏ.
Nhưng gửi tin qua, đối phương lại không thèm trả lời, đây hoàn toàn là không coi nàng ra gì mà.
Điều này cũng làm cho lòng tin của nàng bị đả kích.
Hôm nay đụng phải, không thể bỏ qua như vậy được.
Từ Giai Lệ giả bộ hung dữ: “Vậy thì trưa nay phải làm thịt cậu một bữa, chuẩn bị sẵn sàng mất máu đi! Ai bảo cậu bắt nạt chị đây.”
“Chị Từ, gặp người quen à?” Lại một nữ nhân viên đi qua, rất thân quen mà ôm tay Từ Giai Lệ.
Đối phương khá trẻ tuổi, chỉ hơn 20, nhưng dáng người và tướng mạo đều kém hơn Từ Giai Lệ.
“Tiểu Lục, tôi tiếp đãi ở đây là được, cô cứ làm việc của mình đi.” Từ Giai Lệ nhíu mày, có chút không vui.
Từ sau khi một vị khách hàng khen nàng xinh đẹp hơn Lục Đình này, đối phương mỗi lần nhìn thấy nàng thì đều gọi ‘chị Từ chị Từ’, cứ như nàng là già lắm vậy.
Mình rất già sao?
Mình mới 29 thôi được chứ, còn hai tháng nữa mới 30!
Dáng người tôi không đẹp hơn cô sao?
Mặt tôi không xinh hơn cô sao?
Lục Đình lại cười hì hì, nói với Đường Tụng: “Vị soái ca này, anh là bạn trai của chị Từ bọn tôi à? Vừa rồi hình như nghe thấy anh nói sẽ mời khách, có thể tính thêm tôi không?”
Nội tâm Từ Giai Lệ nhảy lên, vừa vội vừa tức, trực tiếp đưa tay khoác lấy tay Đường Tụng.
Đường Tụng mặc áo ngắn tay, lập tức cảm nhận được ‘tâm hồn’ rộng lớn, mềm mại của vị chị gái này, nội tâm cũng rung động không thôi.
Hắn từ chối: “Tôi mới làm Giai Lệ tức giận, hôm nay muốn xin lỗi riêng, để lần sau đi.”
Thấy hắn không phủ nhận xưng hô bạn trai, Từ Giai Lệ thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra sức hút của chị đây cũng rất cao nha.
Loại ‘tiểu thịt tươi’ này cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của chị.
Lục Đình ra vẻ thất vọng: “Vậy tôi chỉ có thể gọi thức ăn ngoài rồi, bạn trai tôi gần đây rất bận, không có thời gian đi với tôi, nhưng nể tình cái túi Chanel kia, tôi liền không trách anh ấy.”
“Tìm bạn trai phải tìm đúng người nha, hoặc là có thời gian bầu bạn với mình, giống như bạn trai của chị vậy, hoặc là tìm người có tiền nuôi mình, đúng không nha chị Từ?”
Sắc mặt Từ Giai Lệ tối sầm, đây mẹ nó là đang khoe khoang mà.
Cũng may nàng có ‘bạn trai’ Đường Tụng chống đỡ, không đến mức quá mất mặt.
Tuy rằng tài phú khẳng định kém đối phương, nhưng mà đẹp trai nha.
Nhìn thấy bầu không khí rơi vào trạng thái giằng co, Đường Tụng trực tiếp nói sang chuyện khác: “Giai Lệ, chúng ta đi làm thủ tục lấy xe đi.”
Từ Giai Lệ nghe vậy thì ngẩn người, cho rằng hắn nói đùa.
Lục Đình cười nói: “Soái ca, anh thật buồn cười, anh đang nói là mình mua một chiếc Porsche à?”
Đường Tụng nghiêm túc: “Bằng không thì sao?”
“Ha ha! Chị Từ, bạn trai chị đang cố chọc cười chị nha, sao chị không cười chứ, như vậy bạn trai chị sẽ đau lòng đấy.”
Từ Giai Lệ bĩu môi một cái, dùng sức bấm Đường Tụng.
Ai bảo cậu làm chị đây mất mặt!
“Hít!” Cảm nhận được đau đớn nơi cánh tay, Đường Tụng muốn rút tay ra, nhưng cánh tay lại chìm vào một mảnh mềm mại và sung mãn, lập tức quên đau.
Nhìn thấy dáng người nảy nở đẫy đà của Từ Giai Lệ, Đường Tụng cười nói: “Tôi không chọc cười, tôi có đặt trước một chiếc Porsche Panamera, đây là thẻ căn cước, cô đi kiểm tra là biết ngay.”
Đường Tụng đưa thẻ căn cước qua, thái độ rất bình thản.
“Oa, còn là Porsche Panamera hơn 3 triệu cơ à? Soái ca thật giàu nha, vậy tôi đi kiểm tra nha.” Lục Đình thoải mái cầm thẻ căn cước, nội tâm lại không để ý lắm.
Lớn lên đẹp trai như vậy, nếu như còn có tiền, sao có thể nhìn trúng bà già như Từ Giai Lệ chứ?
Loại công tử nhà giàu lại đẹp trai như vậy, chỉ chọn những cô gái mười mấy đôi mươi thôi.
Lời một câu khó nghe, Từ Giai Lệ còn không xứng làm tình nhân của đối phương kia.
“Đi thôi, tôi cũng đang muốn lấy xe đây, tốt nhất là hoàn thành thủ tục trong buổi sáng, chiều nay tôi còn có việc.”
Hắn còn muốn đi nghiệm thu căn biệt thự của mình.
Nhìn thấy Lục Đình chạy chậm về phía quầy, Từ Giai Lệ vội vàng nói: “Cậu em, chuyện cười này không buồn cười chút nào. Lục Đình có chút mâu thuẫn với chị, vẫn luôn muốn cười nhạo chị đây, lát nữa làm sao bây giờ?”
Đường Tụng bất đắc dĩ: “Chị Giai Lệ, tôi không đùa mà, quên đi, dù sao lát nữa chị cũng biết.”