Chương 72: Ánh trăng, giai nhân, gió nổi lên
Bãi đỗ xe nhà hàng Tinh Không, chiếc Mercedes màu trắng chậm rãi tiến vào.
Tiền Lâm Phong vừa lái vừa trò chuyện với Bạch Hiểu Manh.
Dáng vẻ rất tiêu sái ung dung, khuôn mặt đẹp trai vẫn luôn treo nụ cười yếu ớt.
Sau khi dừng xe, hai người xuống xe.
Bạch Hiểu Manh nhìn chiếc xe màu đen tuyền bên cạnh, nói: “Oa, chiếc xe này đẹp quá, hình như là Porsche đúng không?”
Bạch Hiểu Manh cũng không hiểu xe hơi cho lắm, chỉ biết mấy logo thường gặp, loại xe và giá cả thì không biết gì cả.
Tiền Lâm Phong đứng trước xe, khoanh tay nói: “Không sai, đây là Porsche Panamera, nhìn trục bánh xe thì giống như là bản cao cấp nhất.”
“Giá sàn phải hơn 3 triệu, rất hiếm thấy, toàn quốc cũng không có mấy chiếc.”
“Không ngờ một thành phố hạng 2 như Yến Thành lại có một chiếc, nghe nói phải đặt trước tám chín tháng mới có xe.”
Tiền Lâm Phong hiểu như vậy, là bởi vì hắn cũng coi dòng Panamera làm mục tiêu khi mua chiếc Mercedes này.
Nhưng cân nhắc đến bản rẻ nhất cũng phải 1.2 triệu, hắn tạm thời không bỏ được nhiều tiền như vậy, còn cần phải đi vay thêm.
Cuối cùng do dự mãi, vẫn lựa chọn Mercedes CLS.
Dù không bằng chiếc Panamera này, nhưng đi ra ngoài cũng rất tốt, chắc chắn là nổi bật trong đám bạn cùng lứa.
Trên mặt Bạch Hiểu Manh lộ ra vẻ hâm mộ: “Thật đẹp nha, nếu như tôi có một chiếc thì tốt rồi.”
Tiền Lâm Phong cười một tiếng: “Khi mua xe thì tôi cũng từng cân nhắc đến nó, nhưng tôi vẫn thích Mercedes hơn.”
“Người làm kinh doanh giống tôi, lái Panamera thì hơi trội.”
“Trái lại thì chiếc xe này rất hợp với Hiểu Manh em, về sau kết hôn có thể mua một chiếc.”
Bạch Hiểu Manh ngẩn người, nàng cũng hiểu ý của đối phương: “Quên đi thôi, người bình thường như tôi, cả đời cũng không mua nổi xe sang như vậy, sau này mua một chiếc xe bình thường thay đi bộ, không cần dãi gió dầm mưa thì đã vui vẻ rồi.”
Tiền Lâm Phong há miệng, còn muốn nói gì đó.
Bạch Hiểu Manh không thích thảo luận những đề tài này, trực tiếp ngắt lời: “Chúng ta vào thôi, nghe nói nhà hàng này rất tốt, rất đáng mong đợi nha.”
Sau khi vào nhà hàng, tiếng đàn piano du dương vang vọng toàn bộ sân thượng, kèm theo gió đem hiu hiu, ý cảnh cực kỳ xinh đẹp.
Loại phong cách này, đã đánh trúng nội tâm của những nữ trí thức đô thị.
Bạch Hiểu Manh vui vẻ nói: “Trời ạ, lại còn có cả biểu diễn nữa, trước kia tôi xem trên TikTok, nghe nói là rất khó gặp may, may mắn quá.”
Tiền Lâm Phong lộ ra vẻ đắc ý: “Tôi đã cố tình nhờ bạn nghe ngóng thời gian biểu diễn từ chủ nhà hàng, cho nên mới chọn ngày hôm nay, nghe nói lát nữa còn có biểu diễn violon và ca hát, rất đáng chờ mong.”
“Thật sao? Quá tuyệt!” Bạch Hiểu Manh hưng phấn không thôi.
Tiền Lâm Phong đã đặt bàn đẹp nhất sân thượng.
Không chỉ ở gần sân khấu, mà còn có tầm nhìn tốt nhất.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người vào bàn.
Tiền Lâm Phong chớp mắt nhìn người biểu diễn piano trên sân khấu, vẻ mặt rất sùng bái.
Tiền Lâm Phong thấy vậy liền nói: “Hiểu Manh, em rất thích âm nhạc?”
Bạch Hiểu Manh gật đầu: “Khi còn bé có học đàn violin, nhưng bởi vì không có năng khiếu, nên không thể kiên trì tiếp, sau đó mới học vẽ tranh, đi lên con đường thiết kế này.”
Tiền Lâm Phong cười một tiếng: “Vậy lát nữa sẽ có niềm vui bất ngờ nha.”
“Bất ngờ gì?” Bạch Hiểu Manh nghi hoặc.
“Bí mật, lát nữa em sẽ biết.” Tiền Lâm Phong thần thần bí bí.
Thật ra Tiền Lâm Phong đã hẹn với ông chủ nhà hàng rồi, lát nữa hắn sẽ được mời lên sân khấu, biểu diễn một ca khúc tặng Bạch Hiểu Manh.
Vì thế mà hắn còn tốn một khoản tài trợ, để vị Lâm Nguyên lão sư này đệm nhạc cho hắn.
Lúc trước hắn đã dùng chiêu này để tán tỉnh rất nhiều cô gái xinh đẹp và cao ngạo, hắn cũng từng tìm nhân sĩ chuyên nghiệp để học hát.
Nghĩ đến bài hát của mình, hát ánh trăng cho cô gái yêu quý dưới ánh trăng.
Cảnh tượng lãng mạn như vậy, ai chịu nổi chứ.
Nắm chắc phần thắng!
Cái này gọi là, không đánh trận chiến mà không có chuẩn bị!
Sờ hộp quà dây chuyền bạch kim trong tay, Tiền Lâm Phong nhìn về phía sân khấu với vẻ mong chờ.
Âm thanh du dương quanh quẩn trên sân thượng.
Khiến cho các khán thính giả đều vui sướng, tựa như ăn cơm cũng trở nên lãng mạn hơn.
Có rất nhiều khách lấy điện thoại ra chụp hình quay phim.
Cũng không ít người up lên các nền tảng xã hội.
Bạch Hiểu Manh cũng không ngoại lệ, nàng cũng lấy điện thoại ra, phấn khởi quay phim.
…
Trong một góc khác, Đổng Ngọc Ngôn cũng đang cầm điện thoại di động, tiếng ‘tách tách’ vang lên không ngừng.
Nàng đã up hai bài lên vòng bạn bè, hôm nay thật sự là rất vui.
Một đêm lãng mạn, âm nhạc rất hay, nam thần đẹp trai, khiến cho nàng say mê.
Sau khi tiếng đàn piano dừng lại, tiếng vỗ tay nhiệt liệt lại vang lên.
Kèm theo tiếng ủng hộ của khán giả, Lâm Nguyên lão sư cúi đầu cảm ơn mọi người.
Đường Tụng nhân cơ hội này, trực tiếp đứng lên: “Ngọc Ngôn, cậu nhắm mắt lại đi, chờ lát nữa mình gửi tin nhắn thì mới được mở mắt, được không?”
Đổng Ngọc Ngôn gật đầu một cái, trên mặt mang theo vẻ mong chờ, trong mắt như có ngôi sang đang nhảy nhót.
Đây là muốn tặng quà sao?
Không ngờ nam thần lại lãng mạn như vậy!
Đường Tụng đi về phía sân khấu, nhỏ giọng nói với chủ nhà hàng: “Xin chào, tôi muốn mượn sân khấu, chơi một bản violin tặng cho bạn gái, được chứ?”
Ông chủ ngẩn người, tình huống như vậy cũng không hiếm thấy, nhưng đại đa số đều là ca hát, rất hiếm thấy người muốn chơi đàn violon.
Liền cười một tiếng: “Có thể, đây là vinh hạnh của tiệm chúng tôi.”
Nói xong, ông chủ lên trao đổi với Lâm Nguyên lão sư một chút.
Đối phương cũng nở nụ cười vui lòng, rồi gật đầu một cái.
Đường Tụng thấy biểu cảm ôn hòa của đối phương, chợt có một ý nghĩ, muốn biểu diễn hoàng mỹ hơn, tốt nhất có phối thêm piano.
“Lâm Nguyên lão sư, chào ngài, tôi muốn chơi bài ‘Gió nổi lên’, ngài yên tâm, trình độ của tôi cũng là chuyên nghiệp. Ngài có thể đệm piano cho tôi sao? Tôi có thể trả tiền.”
Lâm Nguyên cười một tiếng, hòa nhã nói: “Không cần tiền, chúng ta hợp tác một bài.”
“Được, rất cảm ơn Lâm lão sư.” Đường Tụng nói xong liền cúi đầu cảm ơn đối phương.
Nhân viên công tác đưa đàn violin lên, Đường Tụng đưa tay nhận.
Vị nhân viên này chính là anh chàng đã phục vụ hai người bọn họ lúc trước.
Lúc này nhìn thấy một vị khách nam muốn chơi đàn tặng bạn gái, nội tâm lại càng chua xót vì vẫn FA.
Đường Tụng đưa tay vuốt ve chiếc đàn, cảm giác quen thuộc này làm cho hắn vui vẻ.
Thân là một người biểu diễn violin chuyên nghiệp, hắn đã không kịp chờ đợi, muốn trình diễn một bài rồi.
Cả ngày hôm nay hắn tiếp nhận quá cà phê, xe sang nhà đẹp.
Lại hẹn hò với hoa khôi trong một hoàn cảnh lãng mạn như vậy.
Tâm trạng đã phấn khởi đến cực điểm.
Hắn có rất nhiều cảm xúc, cũng có rất nhiều vui sướng, muốn kể lể, muốn biểu đạt.
Bây giờ chính là giờ phút thích hợp nhất.
Thời gian thích hợp, địa điểm thích hợp, người thích hợp, nhạc cụ cũng thích hợp.
Hắn đã hóa thân thành một người chơi violin chuyên nghiệp, không thiếu kỹ năng, cũng không thiếu cảm xúc.
Hắn sẽ dùng bài nhạc này, để phát tiết nỗi hưng phấn trong lòng mình.
Đường Tụng lấy điện thoại ra, gửi tin wechat cho Đổng Ngọc Ngôn: “Ngẩng đầu nhìn sân khấu, đó chính là quà tặng cậu.”
Lúc này, ánh trăng sáng tỏ như tranh vẽ, hai mắt giai nhân rực rỡ như sao, sân thượng bỗng nhiên có gió nổi lên.