Thần Hào: Tài Phú Tự Do Từ Phát Vòng Bằng Hữu Bắt Đầu

Chương 57: Dám đụng đến huynh đệ của ta?

Chương 57: Dám đụng đến huynh đệ của ta?
Thẩm Lân gọi mấy cuộc điện thoại nhưng không liên lạc được với ai, trong lòng lập tức hoảng hốt vô cùng.
Nếu nói trên đời này Thẩm Lân để ý ai nhất, thì đó chính là ba đứa con trai quý tử của hắn. Bởi vì trong lòng Thẩm Lân, ba đứa con trai đều là người nhà của hắn.
"Ta thao, lũ ngốc, nghe máy cho ta! !!!"
Thấy điện thoại vẫn không gọi được, Thẩm Lân dứt khoát không gọi nữa.
"Đúng là đồ ngốc, làm gì phải đi đơn phương yêu một cành hoa chứ?"
Thẩm Lân quá rõ tính cách của con trai mình, lúc này liệu nó có đang tìm đến nóc nhà nào để nhảy xuống không?
Nghĩ đến đây, Thẩm Lân dù rất muốn mắng người nhưng lại càng thêm lo lắng. Anh nghĩ ngợi một lát rồi quyết định không gọi điện thoại nữa mà đến thẳng công ty của con trai xem sao.
Quyết định xong, Thẩm Lân đi thẳng ra khỏi phòng họp kính.
Vừa ra đến nơi, anh liền thấy Trương Hạo vừa cởi bộ đồ đua xe, cười nói với Thẩm Lân:
"Lão Lân, trường đua quốc tế Ma Đô đúng là thoải mái, lái đã thật đấy, mà này, tối nay ăn cơm ở đâu?"
"Hạo ca, chuyện ăn cơm ấy à, lát nữa các anh cứ hỏi lão Hồ, tôi bảo hắn sắp xếp. Tôi đang có chút việc gấp phải đi giải quyết, để xem tình hình thế nào, nếu xong việc tôi sẽ đến tìm các anh, tiền cứ tính vào tài khoản của tôi."
Vẻ mặt Thẩm Lân lộ rõ vẻ sốt ruột, anh trực tiếp leo lên chiếc Silber "thằn lằn lớn" của mình và chuẩn bị rời đi.
Trương Hạo thấy sắc mặt Thẩm Lân không ổn liền vội vàng tiến lên:
"Sao vậy, có chuyện gì xảy ra à? Có cần anh em giúp gì không?"
Trương Hoa lúc này cũng bước tới:
"Lân ca, có chuyện gì thế? Nếu không cứ nói ra đi, chúng tôi ở Ma Đô ít nhiều cũng có chút quan hệ."
"Chỉ là một chút chuyện riêng thôi, không muốn làm phiền mọi người."
Thẩm Lân vừa từ chối thì Phùng Đình đã đi tới:
"Lân ca, mọi người đều thật lòng muốn giúp đỡ, anh đừng nên từ chối ý tốt của mọi người như vậy chứ. Tục ngữ có câu, ba ông thợ da thúi còn hơn một Gia Cát Lượng cơ mà."
Phùng Đình vừa dứt lời thì Đinh Hâm cũng tiếp lời:
"Lão Lân, cách làm của cậu như thế là không được đâu!"
"Tôi làm sao?"
Thẩm Lân nghe vậy thì ngớ người ra.
"Cậu rõ ràng là đang gặp phải chuyện phiền toái gì đó, làm sao thế, khinh thường anh em, nghĩ là bọn này không giúp được cậu à?"
Nghe Đinh Hâm nói vậy, từng thành viên của câu lạc bộ đua xe cũng nhao nhao lên tiếng:
"Đúng đấy, Lân ca, anh cái gì cũng không cho chúng tôi giúp đỡ, sau này còn mặt mũi nào mà chơi bời cùng anh nữa chứ."
"Phải đấy Lân ca, có chuyện gì thì mọi người cùng nhau giải quyết, đây là Ma Đô chứ có phải Hàng Châu đâu, anh cứ đi một mình như vậy, chúng tôi sao mà yên tâm được?"
Đám người nhao nhao ồn ào cả lên.
Đường Phong cũng tiến lên nói:
"Cậu cứ coi như tất cả chúng ta đều là bọn thần kinh đi hóng chuyện cũng được, có được không?"
Thấy mọi người đều nói như vậy, Thẩm Lân cũng không còn gì phải ngại ngùng nữa:
"Vậy được thôi, cùng đi vậy."
Nghe vậy, Đinh Hâm cười hắc hắc, nhìn mọi người nói:
"Anh em đâu, HK hôm nay sẽ ra mặt giúp lão Lân!"
"Xông lên!"
"Ha ha ha, lâu lắm rồi không cùng nhau làm việc, xuất phát thôi!"
Tất cả mọi người bắt đầu ồn ào cả lên, nhao nhao thúc giục nhau lên xe.
Thẩm Lân dở khóc dở cười. Anh không ngờ sự tình lại phát triển thành thế này, tuy nhiên anh cũng cảm động thật. Dù sao mình còn chưa nói rõ chuyện gì mà mọi người trong câu lạc bộ đã chẳng cần biết gì cả, cứ thế đi theo mình. Đó là sự tin tưởng tuyệt đối dành cho mình.
Sao anh lại cảm thấy đám người HK này có chút máu "chuunibyou" (hội chứng ảo tưởng sức mạnh) vậy nhỉ?
"Lão Hồ, cậu lái chiếc LaFerrari kia đi, vậy mọi người cùng đi nhé, tôi định vị cho mọi người."
Đã không thể ngăn cản được sự nhiệt tình của mọi người, Thẩm Lâm còn có thể nói gì nữa? Anh vung tay lên một cái, trực tiếp xuất phát, hướng về phía công ty của Uông Vĩ mà đi.
...
Ma Đô, Hối Đỉnh Dung Sang Công ty Tài chính, gara tầng hầm.
Giờ phút này, Uông Vĩ đang vô cùng phẫn nộ nhìn bạn gái của mình, Chu Tình.
"Tình Tình, tại sao? Em thấy anh có gì không tốt? Sao em lại đối xử với anh như vậy, chúng ta còn gặp cả gia đình rồi cơ mà!"
Uông Vĩ nhìn Chu Tình đang đứng trước mặt mình mà đến giờ vẫn không dám tin rằng người phụ nữ mà anh coi là tình yêu đích thực của mình lại vô cớ chia tay với anh.
Chu Tình khoanh tay trước ngực, nhìn Uông Vĩ với ánh mắt khinh miệt:
"Tại sao ư?"
"Uông Vĩ, anh còn hỏi tại sao à?"
"Mấy hôm trước đến nhà em bàn chuyện sính lễ, anh đã nói những gì?"
Uông Vĩ ngớ người ra, rồi lập tức nói:
"Em nói 20 vạn tiền sính lễ, anh đã không đồng ý đâu?"
"Đúng, anh không hề phản đối, nhưng em thấy anh có vẻ rất không tình nguyện. Những lời anh và bố mẹ anh nói trong bếp em đều nghe thấy hết."
Chu Tình càng nghĩ càng giận nói:
"Phong tục bên em là như thế, 20 vạn tiền sính lễ, anh đưa cho em thì em sẽ biếu lại nhà anh mấy giường chăn đệm."
"Sao hả, mấy giường chăn đệm đó không phải là tiền à? Còn phải lén lút ra sau bếp để nói chuyện sao?"
Uông Vĩ nghe vậy liền vội vàng an ủi:
"Tình Tình, em hiểu lầm rồi, đúng là chuyện quà đáp lễ này bố mẹ anh có ý kiến, nhưng anh đã nói chuyện với họ rồi mà. Đây là chuyện anh kết hôn với em, quà đáp lễ thế nào cũng được. Hơn nữa anh cũng đã bàn với bố mẹ rồi, anh sẽ tự bỏ ra 10 vạn, đến lúc đó đưa cho em, khi kết hôn em đem 10 vạn đó làm quà đáp lễ."
"Như vậy thể diện của bố mẹ anh cũng không bị ảnh hưởng mà em cũng không phải bỏ tiền ra, có phải không?"
Vừa nói, Uông Vĩ vừa muốn ôm lấy Chu Tình nhưng cô ta đã gạt anh ra:
"Anh nói buồn cười thật, tiền của anh chẳng lẽ không phải là tiền của em sao? 10 vạn à, anh lấy đâu ra? Đến lúc đó bố mẹ anh có trả lại cho chúng ta không?"
"Em cứ yên tâm, chỉ cần chúng ta kết hôn, bố mẹ anh nhất định sẽ trả lại cho chúng ta thôi. Chuyện tiền bạc em không cần phải lo lắng, lần trước lãnh đạo đã nói với anh là sẽ thăng chức phó tổng cho anh, lương một năm cũng được 50 vạn, cùng lắm thì đến lúc đó anh ứng trước một ít."
Nghe Uông Vĩ nói vậy, Chu Tình cười khẩy một tiếng:
"Sao anh chắc chắn là anh sẽ được thăng chức?"
"Lãnh đạo đã nói với anh rồi, mọi chuyện đã chắc chắn rồi!"
Uông Vĩ kích động nói. Chu Tình là mối tình đầu của anh, anh thật sự rất yêu cô.
"À, thật sao? Nhưng tôi lại nhận được tin là anh không thể thăng chức đâu."
"Tình Tình, em đúng là biết đùa, em có phải là người trong công ty anh đâu mà em biết tin tức từ đâu ra?"
Uông Vĩ chỉ cảm thấy Chu Tình đang giận dỗi.
"Bởi vì tin tức đó là do tôi nói cho cô ấy biết."
Ngay khi Uông Vĩ vừa dứt lời thì từ phía sau lưng anh vang lên một giọng nam. Nghe vậy, Uông Vĩ nghi hoặc quay đầu lại, thấy một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đang đứng đó. Uông Vĩ cũng nhận ra người này, đó chính là Chúc Minh, nhân viên mới mà anh đang dẫn dắt gần đây.
"Sao cậu lại xuống đây? Giờ làm việc mà cậu lại nhúng tay vào chuyện của tôi, là sao?"
Uông Vĩ khó chịu nhìn Chúc Minh. Trong số những nhân viên mới mà anh đang dẫn dắt thì thằng nhóc này là đứa lười nhất, kiêu ngạo nhất và không nghe lời nhất.
"Uông tổ trưởng, chuyện của anh thì tôi đúng là không thể nhúng tay vào, nhưng bây giờ anh đang quấy rối bạn gái của tôi, chẳng lẽ tôi không được nhúng tay vào sao?"
"Cậu nói cái gì?"
Uông Vĩ nghe vậy đang định nổi giận thì Chu Tình lên tiếng:
"Uông Vĩ, hôm nay tôi đến đây thứ nhất là để chia tay với anh, thứ hai là tôi đã có bạn trai rồi, chính là Chúc Minh."
Nói xong, Chu Tình trực tiếp đi đến bên cạnh Chúc Minh, ôm lấy cánh tay anh ta.
Uông Vĩ thấy vậy thì cơn giận bùng lên ngùn ngụt. Anh xông lên đẩy Chúc Minh ra rồi kéo Chu Tình về phía sau:
"Tình Tình, em nói không phải là thật đúng không? Những gì em nói đều là nói dối đúng không?"
Chu Tình phẫn nộ gạt tay Uông Vĩ ra rồi vội vàng chạy đến bên Chúc Minh đang bị Uông Vĩ đấm cho một quyền để an ủi:
"Ông xã, anh không sao chứ?"
Uông Vĩ nghe Chu Tình gọi Chúc Minh là ông xã thì cơn giận càng bùng lên dữ dội:
"Chúc Minh, cậu thật đáng chết! Từ giờ trở đi cậu bị sa thải, tôi sẽ nói với Chu tổng là nhân phẩm của cậu có vấn đề!"
Chúc Minh xoa xoa khóe miệng của mình, cười khẩy nhìn Uông Vĩ:
"Cậu còn không có tư cách quyết định việc tôi đi hay ở đâu. Ngược lại là cậu đấy, bây giờ thì cút xéo đi là vừa!"
"Mẹ kiếp cậu..."
Uông Vĩ giờ phút này đã không thể kiềm chế được nữa, anh xông lên định đánh Chúc Minh, túm lấy cổ áo anh ta và chuẩn bị vung tay đấm.
"Đủ rồi, Uông Vĩ, dừng tay!"
Đúng lúc này, từ phía sau lưng Uông Vĩ vang lên một giọng nói quen thuộc. Uông Vĩ quay đầu lại thì thấy Chu tổng, trưởng phòng nhân sự, đang đi tới.
"Chu tổng, đây là chuyện giữa tôi và Chúc Minh, sau đó tôi sẽ giải thích rõ với công ty."
"Tôi bảo cậu dừng tay! Uông Vĩ, cậu bị sa thải!"
Nghe vậy, Uông Vĩ ngớ người ra, nắm đấm đang giơ lên của anh khựng lại giữa không trung:
"Chu tổng, tại sao?"
"Tại sao ư? Bởi vì ông đây nói!"
Giọng của Chúc Minh vang lên. Uông Vĩ nghi hoặc nhìn Chúc Minh.
Chỉ thấy Chúc Minh một tay ôm Chu Tình vào lòng, khinh bỉ nhìn Uông Vĩ:
"Vẫn còn nghi ngờ đúng không? Tôi nói cậu Uông Vĩ đúng là đồ đầu đất mà. Tôi mới đang trong thời gian thực tập mà đã dám ngông nghênh như vậy rồi, là vì sao? Bởi vì nhị cổ đông của cái công ty này là bố tôi! Cậu hết lần này đến lần khác không biết tốt xấu mà dám đối đầu với tôi."
"Vậy thì đừng trách tôi, tôi sẽ cướp cả người yêu của cậu! Mà phải nói là, người yêu của cậu ngon thật đấy!"
"Mẹ kiếp cậu!"
Uông Vĩ nghe vậy liền xông lên định đánh Chúc Minh thì lập tức có hai nhân viên bảo vệ xuất hiện:
"Dừng tay!"
Bảo vệ đè Uông Vĩ xuống đất.
Lúc này, Chúc Minh ôm Chu Tình đi tới trước mặt Uông Vĩ, ngồi xổm xuống:
"Vừa nãy đánh tôi sướng tay lắm đúng không? Bây giờ đến lượt tôi đấy. Tiểu tử, ra đường lăn lộn thì phải biết thực lực và bối cảnh của mình đến đâu. Cậu mỗi tháng kiếm được hơn một vạn tiền lương thì cậu đang bán mạng cho ai đấy hả?"
"Thỉnh thoảng còn gây khó dễ cho tôi nữa chứ! Hôm nay ông đây không chỉ cướp người yêu của cậu mà còn muốn cậu mất cả bát cơm!"
"Đúng rồi, còn phải cho cậu một bài học ra trò nữa chứ!"
Nói xong, Chúc Minh liền đẩy Chu Tình ra. Chu Tình lạnh lùng nhìn Uông Vĩ đang bị đè xuống đất.
"Chậc chậc chậc, người yêu bốn năm trời của mình mà cuối cùng lại không thèm xin xỏ cho mình một câu, đau khổ lắm đúng không?"
Chúc Minh vừa nói vừa xắn tay áo lên, túm lấy cổ áo Uông Vĩ rồi giơ cánh tay lên:
"Cậu bảo tôi nên đánh cậu vào chỗ nào trước đây?"
"Phì, Chúc Minh, cậu cứ chờ đấy cho tôi! Tôi sẽ không tha cho cậu đâu! Còn cả cô nữa, Chu Tình, những năm tháng chân thành của tôi đều cho chó ăn hết rồi!"
Uông Vĩ trợn trừng mắt, đôi mắt đỏ ngầu.
"Mẹ kiếp, tôi cho cậu còn mạnh miệng!"
Nói rồi, Chúc Minh định vung nắm đấm vào mặt Uông Vĩ thì...
Ầm ầm ầm...!!!
Ngay lúc đó, tiếng gầm rú của một đám siêu xe vang vọng khắp tầng hầm. Chúc Minh nghe tiếng thì nhìn lại, thấy một chiếc siêu xe Silber đang đỗ ngay trước mặt mình, ngay sau đó là hơn hai mươi chiếc siêu xe khác cũng đỗ kín xung quanh.
Ánh đèn pha của chiếc Silber rọi thẳng vào mắt Chúc Minh. Chúc Minh theo bản năng dùng tay che mặt lại.
Rất nhanh, anh ta thấy dưới ánh đèn có một người đàn ông bước ra khỏi chiếc siêu xe Silber. Một giây sau, một giọng nói lạnh lùng vang lên, vọng vào tai tất cả mọi người:
"Dám động đến huynh đệ của tao một chút thôi, tao sẽ phế bỏ mày ngay lập tức!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất