Thần Hào: Theo Tố Cáo Tội Phạm Truy Nã Bắt Đầu

Chương 28: Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây

Chương 28: Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây
Đã từng là những nhân vật cao không thể với tới, chỉ có thể nhìn thấy trên ti vi trong các bản tin, nay lại tự mình gọi điện thoại, ăn nói khép nép mời mình đến Quảng Thành, tất cả những điều này quá mức mộng ảo.
Nhưng Lâm Phong không hề tự mãn, hắn biết rõ, hiện tại Lưu Trường Sinh sở dĩ đối với mình khách khí như vậy, ngoài việc quẻ bói kia của hắn tính toán chuẩn xác, còn có cảm giác thần bí trên người mình.
Không cần phải nói, mình đã bị điều tra qua, nhưng chính vì kết quả điều tra quá mức đơn giản, mới khiến những đại lão này kiêng kỵ. Bọn họ tự cho là thông minh, cho rằng bối cảnh quá đơn giản lại chứng tỏ Lâm Phong không hề đơn giản.
Nhưng trên thực tế, tình huống chính là bối cảnh của Lâm Phong thật sự chỉ đơn giản như vậy. Vì bọn họ đã đi chệch hướng, Lâm Phong đành đâm lao phải theo lao, tự bao bọc mình thành một người trẻ tuổi thần bí.
【Thông báo một tin tức, con trai của chủ tịch tập đoàn Tường Thái trước đây, Tưởng Hạo, hôm nay xuất hiện tại Đại học Thượng Hải. Theo tin tức cho biết, lần này gia đình Tưởng Hạo gặp biến cố lớn, không còn khả năng chi trả để hắn hoàn thành việc học, sắp tới hắn sẽ làm thủ tục tạm nghỉ học.】
Lâm Phong sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên màn hình TV, trên mặt thoáng hiện một nụ cười nham hiểm.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, hắn rất chờ mong, vào lúc này nếu bọn họ gặp nhau ở trường, quang cảnh sẽ như thế nào đây?
Sáng ngày hôm sau, 8 giờ 30 phút, Lâm Phong lái chiếc G-Class hầm hố đến bãi đỗ xe của Đại học Thượng Hải.
Vừa xuống xe, hắn đã thu hút sự chú ý của những sinh viên xung quanh.
Khu vực này là nơi sinh viên đỗ xe, bình thường cũng không thiếu xe sang trọng, nhưng Lâm Phong trước nay không gây sự chú ý, nay đột nhiên bước xuống từ chiếc G-Class, khiến không ít người phải ngoái nhìn.
"Ghê vậy, phú nhị đại từ đâu tới thế? Lái G-Class, có thực lực đấy, trước giờ chưa thấy bao giờ."
"Mặt lạ hoắc, chẳng lẽ là sinh viên chuyển trường? Chậc chậc chậc, Đại học Thượng Hải lại sắp có biến rồi đây, Tưởng Hạo vừa ngã khỏi bệ, lập tức có người tới thay thế à."
"Thôi đi, Tưởng Hạo chỉ là cái bóng thôi, ở thành phố Thượng Hải này, hắn cũng chỉ miễn cưỡng chạm tới rìa của một vài hào môn mà thôi, mấy cậu ấm đích thực của Thượng Hải này toàn sống kín tiếng."
"Nam sinh này đẹp trai quá nha, trước giờ có thấy đâu? Khoan đã, sao tao thấy hắn quen quen?"
"Mày chết dẫm rồi con kia, lại lên cơn mê trai rồi hả, cứ thấy ai có tiền là thấy quen mắt ngay, đúng không? Đi lẹ đi, người ta đi G-Class, thèm ngó tụi mình chắc?"
Một đám sinh viên xì xào bàn tán, Lâm Phong mặc bộ âu phục màu xám bạc, kết hợp với chiều cao 1m86 của hắn, trông vừa đẹp trai vừa tràn đầy sức sống, sát thương lực đối với phái nữ cực lớn.
"Lâm Phong?"
Đột nhiên một giọng nói vang lên, gọi Lâm Phong dừng lại.
Một nữ sinh đứng sau lưng Lâm Phong, thăm dò gọi một tiếng.
Lâm Phong quay đầu nhìn lại, cũng hơi ngạc nhiên.
"Linh Linh?"
Hắn không ngờ lại gặp cô ở đây.
"Thật là cậu à?"
"Ừ, là tôi, sao cô lại ở đây?"
Lâm Phong có chút nghi hoặc, hắn không phải loại người 24/24 dòm ngó đời tư của người khác, cô gái này rõ ràng là nhân viên của trung tâm môi giới bất động sản, sao lại chạy đến Đại học Thượng Hải được.
Linh Linh mỉm cười, nói: "Tôi là sinh viên ở đây, đến trung tâm môi giới bất động sản chỉ là thực tập thôi."
Lâm Phong bừng tỉnh ngộ.
"Không ngờ đấy, chúng ta lại là bạn học."
"Lâm Phong, lúc đó thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm, số tiền đó quan trọng với tôi lắm, mẹ tôi bệnh nặng phải nhập viện, đúng lúc cần tiền phẫu thuật, hay là trưa nay tôi mời cậu ăn cơm nhé?"
"Ách ~~~"
Lâm Phong lúc đó chỉ muốn chọc tức Đổng Băng một phen, còn lại hắn căn bản không nghĩ nhiều.
"Chỉ là tiện tay thôi, cô đừng để trong lòng, tôi còn có việc, chuyện ăn cơm để sau đi."
Sắc mặt Linh Linh thoáng tối sầm lại, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi.
"Vậy... Vậy để hôm khác nhé, à, tôi tên là Lý Linh, không biết có thể xin Wechat của cậu không?"
Lâm Phong hào phóng lấy điện thoại ra, để đối phương quét mã QR, rồi chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc này, xung quanh cuối cùng cũng có người nhận ra Lâm Phong.
"Má ơi, đây không phải Lâm Phong à?"
"Lâm Phong nào?"
"Mẹ nó, ngốc hả, thằng hố Tưởng gia ba miếng đất, càn quét khu tây ngoại ô, kiếm chác 60 tỷ Lâm Phong đó."
"Trời ơi, bảo sao nhìn quen quen, ra là thật, nghe đồn hắn là sinh viên Đại học Thượng Hải mình, xem ra tin đồn không sai rồi."
"Chậc chậc chậc, ghê gớm, đúng là hắn rồi, lần này Tưởng gia bị hắn lừa thảm rồi, nghe nói gì không? Tưởng Hạo đến làm thủ tục thôi học rồi, nghe nói là đi nước ngoài, người còn chưa đi đâu, hai người mà đụng mặt nhau thì sẽ thế nào nhỉ?"
Vừa dứt lời, một đám người ập đến, đồng thời còn có tiếng cãi vã.
"Tưởng Hạo, nhà anh giờ như vậy rồi, còn bám theo em làm gì? Giữa chúng ta kết thúc rồi."
"Tiểu Tuyết, đừng như vậy mà, em cũng nghỉ học đi, chúng ta ra nước ngoài cùng nhau sinh sống, cha anh mất rồi, công ty cũng mất rồi, nhưng số tiền trong nhà vẫn đủ cho chúng ta sống sung túc cả đời."
"Hừ, đúng là đồ vô dụng, anh không nhìn lại mình bây giờ ra sao hả? Xe thể thao của anh đâu? Bán rồi à? Em nghe nói biệt thự nhà anh cũng bán rồi, thôi anh đi đi, coi như là nhìn vào tình nghĩa trước đây anh đối xử tốt với em, chúng ta chia tay trong êm đẹp."
Mặt Tưởng Hạo đỏ bừng, một cỗ oán khí dâng lên trong lòng.
Năm xưa khi hắn còn đắc thế, được vây quanh như sao giữa trời, nhưng bây giờ, hắn mới ở trường có một ngày ngắn ngủi mà đã nếm đủ mùi đời.
Lúc này, tất cả mọi người, bao gồm cả Lâm Phong, đều chú ý đến Tưởng Hạo, hơn mười ánh mắt đổ dồn vào hắn, như vạn tiễn xuyên tâm.
"Ồ, đây không phải Lâm Phong sao? Trùng hợp vậy? Trưa nay cậu rảnh không? Tôi... Tôi muốn mời cậu ăn cơm."
Ánh mắt Giang Tuyết sáng lên khi nhìn thấy Lâm Phong, vẻ chán ghét vừa nãy hoàn toàn biến mất, lúc này nhìn Lâm Phong mà còn e thẹn, với danh tiếng đại mỹ nữ của Đại học Thượng Hải, tư thái này khiến khó có người đàn ông nào có thể từ chối.
Những sinh viên xung quanh lắc đầu ngán ngẩm, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, trước kia Giang Tuyết đối với Tưởng Hạo như thế nào ai cũng biết, nhìn lại xem hôm nay?
Lâm Phong cười lạnh trong lòng, hắn không hề có chút thiện cảm nào với người phụ nữ trước mắt này. Trước đây mình bị Tưởng Hạo trả thù, xét cho cùng cũng là vì người phụ nữ này, mình chỉ nói chuyện với cô ta một câu mà thôi, nhưng từ đầu đến cuối cô ta chưa từng giải thích cho mình một lời.
"Xin lỗi, chúng ta không thân quen lắm, Linh Linh, lát nữa xong việc tôi mời cô ăn cơm."
Lâm Phong từ chối thẳng thừng, ngược lại quay sang mỉm cười nói với Lý Linh ở phía sau.
"À..."
"Sao? Cô không rảnh à?"
Lâm Phong nháy mắt mấy cái, cười hỏi.
"Không không không, có rảnh, tôi... Tôi có rảnh."
"Tốt, vậy lát nữa liên lạc qua Wechat nhé."
Nói xong, Lâm Phong lướt qua Giang Tuyết, coi cô ta như không khí.
Bầu không khí xung quanh như ngưng trệ, Giang Tuyết trong lòng tức giận, chưa từng có người đàn ông nào dám coi thường cô như vậy. Lúc này, Lâm Phong tiến đến trước mặt Tưởng Hạo.
"Tưởng Hạo, còn nhận ra tôi không? Thế nào? Cảm giác thế nào?"
"Lâm Phong, mày chết không yên thân."
Lâm Phong cười lạnh, ghé sát mặt vào Tưởng Hạo, cười nói: "Dễ chịu không? Đây chính là cuộc sống trước kia của tôi đấy, yên tâm, tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho anh đâu."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất