Chương 3: Tiền thưởng đến tay! Bỗng chốc giàu to
Từ bốn phía góc phố, đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, chỉ cần dùng ánh mắt lướt qua một lượt, sơ sơ cũng phải hơn mười người.
Lâm Phong trong lòng không khỏi cảm khái, quả nhiên là dân chuyên nghiệp, hắn vừa rồi vậy mà không hề phát hiện, hiện trường ẩn giấu nhiều người đến vậy.
"Các người là ai, tại sao lại bắt tôi?"
"Khương Khải, ngươi đào vong suốt mười năm, vậy mà trốn ở thành phố Thượng Hải, thật sự là to gan lớn mật, đừng nên phản kháng, hôm nay ngươi trốn không thoát đâu."
Người trung niên mặt mày trầm tĩnh, lạnh lùng nói ra.
"Cái gì Khương Khải, tôi tên là Vương Đại Long, ở vùng này đã được năm năm rồi, công nhân ở công trường phía trước đều biết tôi cả, các người bắt nhầm người rồi."
"Bắt nhầm người ư? Bây giờ là thời đại nào rồi? Chúng tôi đã thông qua kho dữ liệu đối chiếu chính xác, tuy rằng trải qua mười năm, dung mạo của ngươi có phát sinh biến hóa, nhưng chúng tôi đã có thể xác định, ngươi tuyệt đối là Khương Khải."
"Hừ, lũ cảnh sát đáng chết, đã mười năm rồi, các ngươi còn nhìn chằm chằm ta không tha, các ngươi chẳng lẽ rảnh rỗi đến vậy à?"
Viên cảnh sát trung niên cười lạnh một tiếng, ngồi xổm người xuống, nói: "Chúng tôi thật sự không có thời gian lãng phí trên người ngươi, tuy rằng việc lùng bắt ngươi chưa bao giờ dừng lại, nhưng nếu không có người tố cáo, chỉ sợ thật sự không thể bắt được ngươi."
"Tố cáo?"
Khương Khải sững sờ, đột nhiên tựa như phát điên.
"Ta biết rồi, nhất định là hắn, nhất định là cái gã thanh niên dáng vẻ thư sinh kia, ta sơ suất quá, lớn tuổi rồi nên mềm lòng, đổi lại trước kia, hắn đã là một cái xác chết rồi."
"Hừ, bây giờ nói gì cũng vô ích, ngươi xong rồi, coi như không chết, nửa đời sau cũng đừng hòng bước chân ra khỏi tù, áp giải đi."
Sau một tiếng ra lệnh, Khương Khải bị mấy tên cảnh sát áp giải đến chiếc xe cảnh sát đậu cách đó không xa, rời khỏi hiện trường.
Lúc này Lâm Phong hồi thần lại, cửa xe mở ra, viên cảnh sát trung niên thuận thế bước vào ngồi.
"Chào cậu, để tôi tự giới thiệu lại, tôi là Vương Tân, đội trưởng đội 5 tổ trọng án thành phố Thượng Hải, cậu thanh niên tuổi còn trẻ mà thật sự là mắt sáng như đuốc, Khương Khải người này cực kỳ nguy hiểm, để hắn trốn thoát mười năm, mặc dù không gây ra án mạng nào khác, nhưng loại người này một khi mất kiểm soát, sẽ vô cùng nguy hiểm."
"Vương đội, tôi cũng chỉ là may mắn thôi, nhớ lại trước đây từng thấy qua thông tin về hắn, không ngờ lại thật sự gặp được."
Vương Tân nở nụ cười, vỗ vỗ bờ vai Lâm Phong, cười nói: "Năm trăm vạn tiền truy nã, sau khi trừ thuế còn lại bốn trăm vạn, thật không ngờ, lại thật sự có người có thể nhận được, vừa rồi tổng cục đã liên hệ với tôi, sáng mai cậu đến đội tìm tôi, yên tâm, chúng tôi sẽ bảo mật thân phận của cậu."
Tim Lâm Phong đập nhanh hơn, đừng nói là bốn trăm vạn, cho dù là bốn vạn hắn cả đời này cũng chưa từng thấy qua, đối với hắn mà nói, đây chẳng khác nào một đêm phất lên thành tỷ phú.
"Được rồi, vậy Vương đội, nếu không còn gì nữa, tôi xin phép đi trước?"
"Lâm tiên sinh, thật ra tôi rất tò mò, nhìn dáng vẻ cậu cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, hơn mười năm trước, khi Khương Khải gây án, cậu mới mười mấy tuổi đầu, vậy mà lại có thể nhận ra hắn."
Trong lòng Lâm Phong có chút hồi hộp, nhưng vẻ mặt hắn không hề biến sắc, tỏ ra vô cùng trấn định.
"Vương đội, nói ra chắc ngài không tin, năm đó cha mẹ tôi thường xuyên lấy Khương Khải ra để hù dọa tôi, cho nên tôi có ấn tượng rất sâu với hắn."
"Thì ra là như vậy, dù sao cũng cảm ơn cậu đã làm việc tốt, có cần tôi đưa cậu đi không?"
Lâm Phong vội vàng xua tay.
"Không cần làm phiền ngài đâu, nơi này cách Đại học Thượng Hải không xa, tôi tự đi là được, sẽ không quấy rầy ngài phá án."
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Lâm Phong, Vương Tân nheo mắt lại, những nghi hoặc trong lòng hắn vẫn chưa được giải đáp, hơn nữa không biết vì sao, Lâm Phong cho hắn một loại cảm giác thần bí đặc biệt.
"Đội trưởng, ký giả đến rồi, tôi thấy ngài không trốn thoát được đâu."
Vương Tân nhướng mày, trừng mắt liếc đối phương.
"Tiểu Lục, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi? Đừng có phiền phức tôi về chuyện truyền thông được không?"
"Đội trưởng, tôi cũng không muốn đâu, nhưng cấp bậc của tôi không đủ để tiếp nhận phỏng vấn."
Vương Tân im lặng, thở dài nói: "Tiểu Lục, giúp tôi điều tra một chút thông tin về cậu thanh niên vừa rồi, nhớ kỹ phải kín đáo vào."
Tiểu Lục nghe vậy sửng sốt một chút, nhưng vẫn nhất mực đáp ứng.
Tin tức về việc Khương Khải bị bắt trong nháy mắt lan truyền khắp cả nước, vụ án giết người năm đó đã gây chấn động cả nước, hung thủ biến mất suốt mười năm, gây ra một làn sóng phẫn nộ lớn và ảnh hưởng xấu kéo dài nửa năm trời.
Bây giờ, mọi người chỉ biết rằng Khương Khải bị người tố cáo, năm trăm vạn tiền thưởng kếch xù đã có người lĩnh đi, những thông tin khác thì không ai hay biết.
Năm giờ chiều, Lâm Phong trở về phòng ngủ, dọc đường đi hắn phát hiện hầu như tất cả mọi người đều đang bàn tán về chuyện của Khương Khải.
Sau khi để hành lý vào tủ, hắn đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.
Hắn và bạn cùng phòng có mối quan hệ không tốt, thậm chí hắn còn nghi ngờ, chuyện xui xẻo trước đây của hắn có liên quan rất lớn đến mấy người trong phòng ngủ.
Ở một nhà trọ nhỏ gần cổng trường, Lâm Phong thuê một phòng đơn, mua một thùng mì tôm, sau khi ăn xong thì lên giường đi ngủ sớm.
Chín giờ sáng ngày hôm sau, tại văn phòng của đội trưởng đội trọng án lầu 3 sở cảnh sát thành phố Thượng Hải.
Lâm Phong cầm bút ký tên mình lên một tờ giấy, sau đó đẩy nó về phía Vương Tân.
"Vương đội trưởng, như vậy là được chứ ạ?"
"Được, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản ngân hàng của cậu trước năm giờ tối nay, nhưng cậu còn trẻ, tuyệt đối đừng để số tiền này làm choáng váng đầu óc."
"Vương đội yên tâm, dù sao tôi cũng là một sinh viên đại học, sẽ không mất phương hướng đâu."
Lâm Phong vừa cười vừa nói, vẻ mặt thản nhiên.
"Hi vọng là vậy, đúng rồi, nghe nói trước đây mắt cậu từng có vấn đề? Tốn rất nhiều tiền để chữa bệnh?"
Vương Tân đột nhiên vô tình hay cố ý hỏi một câu, nhưng trong lòng Lâm Phong lại giật thót một cái.
"Vương đội, ngài không phải là đang điều tra tôi đấy chứ?"
Lâm Phong nhíu mày, vẻ mặt có vẻ hơi bất mãn mà hỏi.
"Lâm tiên sinh đừng hiểu lầm, chỉ là xác minh một chút thông tin cá nhân của cậu thôi, không có ý gì khác, nghe nói cha mẹ cậu vì chữa bệnh cho cậu mà đã tiêu hết cả gia tài, đây cũng coi như là ông trời chiếu cố cậu."
"Vương đội nói đùa rồi, cũng là do tôi gặp may thôi, nhưng đúng là nhờ vậy mà cha mẹ tôi có thể đỡ vất vả hơn, được rồi, thời gian không còn sớm, tôi còn có việc, xin phép không làm phiền ngài nữa."
Lâm Phong không muốn ở lại đây lâu, hắn phát hiện khả năng quan sát của những cảnh sát này quả thực vượt xa người bình thường, những bí mật trên người hắn không muốn cho bất kỳ ai biết, kể cả cha mẹ hắn.
Tại cửa sổ văn phòng lầu hai, Vương Tân tựa người vào tường, nhìn theo bóng lưng của Lâm Phong, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
"Đội trưởng, tôi thấy thằng nhóc đó không có gì đặc biệt cả, thông tin cho thấy, nó cũng chỉ là một người dân bình thường."
"Nhìn sự việc không thể chỉ nhìn bề ngoài được, bây giờ Khương Khải, cho dù đứng trước mặt tôi, tôi cũng chưa chắc đã nhận ra, nhưng Lâm Phong dựa vào cái gì mà liếc mắt một cái đã nhận ra, thậm chí còn biết nhà hắn ở đâu?"
"Ngài nói vậy, thì quả thật có gì đó không bình thường."
"Được rồi, trước mắt thì cứ coi nó chỉ là một sinh viên, có lẽ thật sự chỉ là gặp may thôi."
Hai giờ chiều, Lâm Phong đang ngồi đứng không yên trong phòng trọ thì nghe thấy tiếng tin nhắn điện thoại di động.
Hắn cầm điện thoại lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, một niềm vui sướng tột độ dâng lên trong lòng.
Một tin nhắn từ ngân hàng hiện ra trước mắt.
【 Tài khoản ngân hàng Hoa Hạ số đuôi 5568 của quý khách vừa nhận được 4.000.000 nguyên, số dư hiện tại: 4.000.101,06 nguyên. 】