Chương 11: Trai đẹp luôn được các cô gái yêu thích
Đêm khuya tĩnh mịch buông xuống…
Tòa thành thị xa hoa, trụy lạc, cuộc sống về đêm bắt đầu nhộn nhịp.
Cố Văn Thanh cùng mấy người vừa bước ra khỏi ký túc xá, liền bắt gặp vô số nữ sinh đi qua đi lại.
Thời tiết oi bức, các nàng hoặc diện quần đùi, hoặc mặc váy ngắn, đều phô bày đôi chân ngọc trắng nõn nà, đi cùng một đôi giày trắng nhỏ hoặc giày thể thao.
Cách ăn mặc đơn giản, lại tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Trịnh Hiểu Hồng nhìn không chớp mắt, cười ha hả, nhỏ giọng nói: "Gái Ma Đô đại học chất lượng không hề kém nha."
Chu Đào cũng tán đồng, nhếch miệng cười lớn: "Ta ở gia tộc lâu như vậy, số lượng gái xinh ta thấy còn không bằng hôm nay một ngày."
Hoàng Tử Thành bĩu môi nói: "Gái thành phố lớn biết ăn diện hơn, chỉ cần không quá tệ, trang điểm sơ sơ thôi, chắc chắn quyến rũ hơn mấy cô gái quê mặt hướng về phía đất."
Bốn người vừa đi vừa nói chuyện, tìm một quán đồ nướng gần cổng trường ngồi xuống.
Bạn gái của Hoàng Tử Thành cũng học đại học tại Ma Đô, trường thuộc hệ hai, cách Ma Đô đại học không xa, chỉ mười mấy cây số.
Hoàng Tử Thành gọi điện cho bạn gái, các nàng đang trên đường đến.
"Mấy đứa bạn cùng phòng của nàng có đi không?" Chu Đào vội vàng hỏi.
Hoàng Tử Thành cười nói: "Yên tâm, đi hết, cơ hội tự nắm bắt nha."
Bốn người gọi trước đồ nướng và bia, vừa chờ đợi.
Ước chừng hai mươi phút sau!
Bốn cô gái bước xuống từ taxi.
"Văn Hoan, bên này!" Hoàng Tử Thành vẫy tay về phía các cô gái.
Từ xa Chu Đào đã thấy một cô gái dáng người cao ráo, nhan sắc hơn người, ba cô gái theo sau tiến về phía bọn họ.
Ánh mắt Chu Đào sáng lên: "Lão Cố, mỹ nữ kìa, xinh quá trời."
"Cô đầu tiên tao ưng trước nha, tụi bây không được tranh giành đó."
Cố Văn Thanh nhìn theo hướng đó, quả thực cô gái dẫn đầu rất xinh xắn, mái tóc dài màu nâu, áo hồng, quần short jean xám nhạt, đôi chân dài trắng nõn được bao bọc trong đôi tất trắng, dưới chân là đôi giày trắng thể thao.
Đôi mắt cô gái thật đẹp, như biết cười vậy, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy vui vẻ…
Hoàng Tử Thành có chút hờn dỗi nói: "Ối dào! Vợ bạn không được dụ, đó là bạn gái của tao."
"Cái gì? Bạn gái của mày!!!" Chu Đào tròn mắt.
Trịnh Hiểu Hồng cũng ngơ ngác.
Nếu Cố Văn Thanh có bạn gái nhan sắc thế này, cả hai sẽ không ngạc nhiên, ai bảo Lão Cố đẹp trai khỏi bàn.
Đằng này Hoàng Tử Thành tướng mạo bình thường, bạn gái lại xinh đẹp đến vậy.
Lý Văn Hoan dẫn ba cô bạn cùng phòng đến quán nướng, nhìn thấy cảnh tượng dơ dáy bẩn thỉu, cô cau mày, trong lòng không vui chút nào.
Cô vất vả lắm mới rủ được ba cô bạn cùng phòng đi ăn, còn phải đi xe hơn 10km, ai ngờ Hoàng Tử Thành lại chọn một quán ăn tồi tàn thế này.
Cô cảm thấy mất mặt với bạn cùng phòng.
Trịnh Hiểu Hồng lần đầu tiên tiếp xúc với cô gái xinh đẹp như vậy, định nói vài câu, nhưng lưỡi cứ líu lại, khô khan thốt ra:
"Em… Em chào em dâu ạ."
Trong phòng ngủ, Trịnh Hiểu Hồng lớn tuổi nhất, nên gọi bạn gái Hoàng Tử Thành là em dâu.
"Anh gọi tôi là gì cơ?" Lý Văn Hoan nhướng mày, giọng điệu không vui.
Hoàng Tử Thành ngượng ngùng cười, gãi mũi, nói trước: "Anh lớn hơn tao, gọi em là em dâu có gì sai, bạn trai tạm thời cũng là bạn trai mà!"
Lý Văn Hoan kênh kiệu: "Anh còn chưa được chuyển chính thức đâu, đừng đi đâu loan tin."
Chu Đào ngớ người: "Cái gì? Dân thành phố chơi ghê vậy, còn có bạn trai bạn gái tạm thời nữa hả?"
Hoàng Tử Thành cười khổ: "Haizz, một lời khó nói hết, vẫn chưa chính thức mà."
Nghe vậy…
Chu Đào và Trịnh Hiểu Hồng nhìn nhau cười, trách sao, vẫn chưa phải bạn trai bạn gái chính thức, Hoàng Tử Thành ăn mặc quê mùa thế kia, muốn cưa đổ cô gái xinh đẹp như vậy chắc chắn phải tốn công sức lắm đây.
Bốn cô gái ngồi sát cạnh nhau.
Ba cô bạn cùng phòng của Lý Văn Hoan vốn định đến xem mặt trai Ma Đại có đẹp trai không.
Nếu các mặt đều ổn, có thể làm quen, xin phương thức liên lạc.
Ai ngờ từ xa đã thấy Chu Đào mặc áo đen nhà quê, còn có Trịnh Hiểu Hồng gầy như khỉ, cả ba người đều thất vọng tràn trề.
Nhưng sau khi ngồi xuống, thấy Cố Văn Thanh thì…
Ôi trời ơi…
Đẹp trai dữ thần.
Ba người liên tục liếc nhìn Cố Văn Thanh có nhan sắc nổi bật nhất, Lý Văn Hoan cũng không khỏi nhìn thêm vài lần.
Phòng của Lý Văn Hoan có thể nói nhan sắc rất gì và này nọ, cả bốn đều xinh xắn, hơn nữa nhìn đều là gái thành phố, phong cách ăn mặc, trang điểm đều rất có gu, mỗi người một vẻ.
Tô Thu Thu mặc một bộ váy dài trắng, khí chất thanh tao.
Mạc Lạc mặc đồ thể thao bó sát, thêm quần short, bình thường thích tập gym, da hơi ngăm, nhưng vóc dáng và đường cong rất chuẩn.
Kém sắc nhất là Đại Hi, mặc áo phông trắng nhỏ, váy bò, da cô trắng phát sáng, đôi tay và đôi chân ngọc trắng nõn lộ ra vô cùng thu hút.
Cố Văn Thanh không khỏi cảm thán, nhất dáng nhì da, dù nhan sắc của Đại Hi so với ba người kia có phần kém hơn, nhưng làn da trắng đến phát sáng lại khiến cô trở nên quyến rũ nhất trong bốn người.
Mọi người giới thiệu làm quen sơ bộ.
Uống được nửa chừng.
Mạc Lạc đột nhiên hỏi: "Cố Văn Thanh, anh có hay tập gym không?"
Cố Văn Thanh nhấp một ngụm bia, hỏi lại: "Sao cô lại hỏi vậy?"
Sống 18 năm, Cố Văn Thanh chưa từng bước chân vào phòng tập thể thao một lần nào!
Mạc Lạc mắt sáng rỡ nói: "Tôi thấy cả tám múi bụng của anh đó nha, cơ bụng hình giọt nước thế kia, không thường xuyên tập luyện thì không thể có được."
Vừa rồi mọi người uống rượu nói chuyện phiếm, có chút nóng, Cố Văn Thanh vén vạt áo lên một chút, bị Mạc Lạc chú ý thấy.
Cố Văn Thanh không thể nói là hệ thống ban thưởng, cười nói: "Cái gì cô cũng thấy, tôi đặc biệt thích tập gym."
"Oa! Vậy thì tốt quá, tôi có bạn tập gym rồi, rảnh thì cùng nhau hẹn đi tập nha, tôi mới làm thẻ năm, hai ta có thể dùng chung." Mạc Lạc hào hứng nói.
"Ghê nha! Nhanh vậy đã muốn cua Cố đại soái ca rồi." Lý Văn Hoan cười ha ha.
Tô Thu Thu huých tay Đại Hi, nhỏ giọng nói: "Mắt mày dính chặt vào người ta rồi kìa, thích thì mau chủ động đi, không thấy Mạc Lạc đã ra tay trước rồi à."
Khuôn mặt trắng nõn của Đại Hi ửng hồng, nhẹ nhàng nói: "Đâu có! Mới gặp lần đầu, sao tôi có thể thích anh ấy được chứ."
"Ờ, con gái mà, sau này đừng hối hận đó."
Hai phòng ngủ, tám người đang trò chuyện rôm rả.
Bỗng nhiên một tiếng động lớn vang lên.
Mọi người trong quán đều hướng về phía phát ra âm thanh.
Chiếc bàn phía trước đã bị hất tung xuống đất.