Thần Hào: Thi Lên Đại Học, Hệ Thống Ban Thưởng Mười Tỷ

Chương 17: Có Cần Đánh Bóng Không?

Chương 17: Có Cần Đánh Bóng Không?
Thời điểm này, tại Nhạc Dương nhất trung.
Sở Bác Ngân cũng là một nhân vật có tiếng trong trường, nên ở trường học này, ta chưa từng nghe nói đến một ai như Cố Văn Thanh.
Nếu Cố Văn Thanh trong nhà thật sự giàu có như vậy, tại Nhạc Dương nhất trung này, vậy không thể nào lại không có chút tiếng tăm gì.
Phải rồi!
Sở Bác Ngân cảm giác ta đã nắm bắt được chân tướng.
Chân tướng chỉ có một: Cố Văn Thanh trong nhà căn bản không hề có tiền, số tiền hiện tại hắn có được, tất cả đều là Cố Văn Thanh vi phạm pháp luật, làm ra những chuyện phạm tội, tham ô mà có được!
Sở Bác Ngân tiếp tục lớn tiếng nói: "Cảnh sát đều đến rồi, điều này đã nói rõ tiền của Cố Văn Thanh có lai lịch bất chính!"
Oanh!
Câu nói này giống như một trái bom nổ tung, gây nên một trận xôn xao lớn trong thao trường.
Có vài đồng học bừng tỉnh đại ngộ!
"Chẳng lẽ tiền của hắn là lừa đảo mà có được?"
"Ta đã nói rồi mà! Coi như nhà hắn rất giàu, hẳn là cũng sẽ không tiêu tới 168 triệu chỉ để mua một cái biển số xe chẳng có tác dụng gì."
"Khó trách hắn lại khiêm tốn như vậy, hóa ra là dùng tiền bẩn!"
"Dáng vẻ thì chó đội lốt người, kết quả lại là một phần tử phạm tội."
Một vài người vốn không ưa Cố Văn Thanh, ngươi một câu, ta một câu bàn tán xôn xao.
Bọn hắn cuối cùng cũng tìm thấy điểm hơn người, Cố Văn Thanh đã mang đến cho bọn hắn một áp lực quá lớn... Vừa đẹp trai lại là một thần hào, khiến bọn hắn đỏ mắt ghen tị muốn chết.
Bây giờ có thể tận mắt chứng kiến một nam thần thất bại, thậm chí phải ăn cơm tù, trong lòng bọn hắn vui sướng hả hê muốn chết.
Đặc biệt là những người theo đuổi Vương Yên Nhiên cùng Trần Vận Tuyết, bọn hắn phảng phất như đã thấy được ánh sáng.
Những người này rất tự tin cho rằng lần này Cố Văn Thanh nhất định sẽ xong đời.
Sự thật đã bày ra ngay trước mắt, cảnh sát đã tự mình tìm đến, hắn chắc chắn là đã phạm tội.
Huống hồ, số lượng người được điều động rất nhiều, thanh thế lại vô cùng lớn.
Năm sáu cảnh sát, lãnh đạo trường Ma Đô, còn có cả nhân viên quay phim... Có thể thấy được tội của Cố Văn Thanh không hề nhỏ a.
Chẳng lẽ hắn đã lừa đảo tới mấy trăm triệu?
Khi các cảnh sát và những người khác tiến đến trước mặt Cố Văn Thanh, hai cảnh sát dẫn đầu đã đặt tay lên trên vai hắn...
Bắt đầu bắt giữ!
Bọn hắn cười ha hả, vô cùng thoải mái,
"Ha ha, thật là hả hê lòng người."
"Đệt, xem ngươi còn giả bộ cái gì nữa."
"Đẹp trai thì cũng uổng công thôi, sẽ chẳng còn nữ thần nào thích hắn nữa đâu."
Những lời nói cười trên nỗi đau khổ của người khác vang vọng khắp thao trường.
Hai cảnh sát khoác tay lên vai Cố Văn Thanh, vỗ nhẹ vài cái, sau đó trên mặt nở nụ cười nói ra:
"Thấy việc nghĩa hăng hái làm, thiếu niên áo trắng, chào em!"
Hiệu trưởng Ma Đô lên tiếng: "Em Cố Văn Thanh học tốt lắm! Em đã làm rạng danh cho trường đại học Ma Đô của chúng ta, em là tấm gương sáng cho toàn thể giáo viên và sinh viên chúng ta."
Cái gì cơ?
Thấy việc nghĩa hăng hái làm?
Làm rạng danh cho trường học?
Chẳng phải cảnh sát đến để bắt Cố Văn Thanh sao? Chẳng phải Cố Văn Thanh là một tên lừa đảo sao...?
Nghe được lời nói của cảnh sát, những người vừa nãy còn hả hê kia xấu hổ vô cùng, đến nỗi không thốt nên lời!
Chúng ta đây là bị làm sao vậy? Sự ghen ghét hình như đã làm vặn vẹo cả tâm hồn rồi...
Ta lại đi hiểu lầm một bạn học tốt, thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Còn đi theo một đám người nói xấu Cố Văn Thanh...
Mẹ nó, thật sự là quá mất mặt...
"Là ai?"
"Là ai đã bịa đặt ra chuyện này đầu tiên?"
Ánh mắt của bọn hắn cuối cùng khóa chặt trên người Sở Bác Ngân, ánh mắt của đám đông khiến Sở Bác Ngân khẽ run rẩy, thôi rồi... Sau này ta khó tránh khỏi việc bị bọn hắn trả đũa.
"Chính là mày, mày lại dám vu khống anh hùng?"
"Còn nghe theo những lời đồn nhảm nhí?"
Giọng nói rất lớn, tất cả mọi người đều nhìn về phía Sở Bác Ngân...
Sở Bác Ngân sắp khóc đến nơi, ta đã chết đứng tại chỗ này rồi...
Đặc biệt là những nữ sinh kia, ánh mắt của họ không hề thiện cảm, Sở Bác Ngân biết rằng trong một thời gian tới, ta sẽ vinh dự nhận được quyền kén vợ cuối cùng...
Con đường thoát khỏi cảnh độc thân ngày càng trở nên vô vọng...
Các lãnh đạo trường học, nhân cơ hội này, phát biểu cảm nghĩ khen ngợi.
"Sinh viên năm nhất khoa kinh tế của trường ta, Cố Văn Thanh, ở bên ngoài trường đã cứu hai nữ sinh cùng trường, một mình không sợ cường địch, tiến lên vật lộn với kẻ côn đồ, cuối cùng đã thành công chế phục kẻ côn đồ, ngăn chặn tình huống xấu leo thang..."
"Toàn thể giáo viên và sinh viên trường đại học Ma Đô đều nên học tập tấm gương Cố Văn Thanh..."
"Sau khi mọi người nhất trí hiệp thương, chúng ta nhiều đơn vị cùng nhau góp tiền, trao tặng cho Cố Văn Thanh phần thưởng 200 ngàn đồng để cổ vũ em..."
Sau khi xong việc, Cố Văn Thanh lại cùng phóng viên đến một phòng học trống trải, để thực hiện một cuộc phỏng vấn riêng.
.....
Khu biệt thự cao cấp Ma Đô.
Gia đình Lâm.
Gia đình ba người Lâm Oánh Oánh đang dùng bữa, trên TV đang phát sóng đài truyền hình Ma Đô.
"Sau khi con đi học đại học thì suốt ngày chạy loạn khắp nơi, về nhà cũng chẳng thấy bóng dáng đâu cả."
"Nhớ kỹ là trước khi tốt nghiệp đại học thì không được yêu đương, ở trường học thì tránh xa mấy thằng con trai ra, bây giờ có rất nhiều thằng con trai chỉ thích lừa gạt những đứa con gái ngây thơ như con thôi." Mẹ Lâm tận tình khuyên bảo, giáo dục con gái.
Dưới cái nhìn của bà, con gái của mình là một người vô cùng ưu tú, xinh đẹp như tiên nữ, lại không có chút tâm cơ nào, bà sợ con mình bị đàn ông lừa gạt tiền, lừa gạt tình cảm.
Lâm Oánh Oánh hậm hực nói: "Ôi dào? Con biết rồi mà, bây giờ là năm tháng nào rồi, sao có thể cấm cản sinh viên đại học tự do yêu đương chứ. Với cả những lúc con không về nhà là con ở ký túc xá, con còn phải đi tạo mối quan hệ với mấy chị em nữa chứ!"
Bố Lâm cũng cười nói: "Tìm đối tượng thì phải nhìn cho kỹ vào, mấy thằng con trai ở hệ nghệ thuật của các con không đứng đắn nhiều lắm, nhất định phải biết tự bảo vệ mình."
Lâm Oánh Oánh bĩu môi: "Thôi được rồi, con tự biết mà, con có người mình thích rồi, hơn nữa anh ấy vừa đẹp trai lại vừa có tinh thần trách nhiệm, ngay cả mẹ cũng không thể cản con yêu đương đâu! Hừ!"
Mẹ Lâm mở miệng đả kích con gái: "Đẹp trai thì có làm được cái gì, quan trọng nhất vẫn là nhìn nhân phẩm. Chỉ cần nhân phẩm tốt, nhà nghèo một chút cũng không sao, dù sao nhà mình không thiếu tiền."
Đang nói chuyện, đột nhiên trên TV phát đoạn video giám sát vụ đánh người.
Trên TV, người dẫn chương trình nói:
"Hôm qua, tại một cửa hàng thực phẩm gần trường đại học Ma Đô, bảy tám tên đại hán đã quấy rối và hành hung hai nữ sinh viên."
"Trong khoảnh khắc nguy hiểm này, sinh viên năm nhất khoa kinh tế trường đại học Ma Đô, Cố Văn Thanh, đã đứng ra, thấy việc nghĩa hăng hái làm, một mình dũng cảm chiến đấu với kẻ côn đồ, và đã thành công chế phục tên say xỉn."
"Tôi kêu gọi, đoạn video này có thể đánh thức lòng nhiệt huyết của nhiều người hơn, hãy giúp đỡ những người cần giúp đỡ trong khả năng tự vệ của mình, giống như cô gái tóc đỏ và chàng trai áo trắng trong video..."
Trong biệt thự.
Mẹ Lâm liếc mắt một cái đã nhận ra con gái mình: "Cô gái tóc đỏ kia là con à?"
Cô gái vênh váo: "Hừ, tất nhiên rồi."
Bố Lâm cười nói: "Tốt lắm, nhà họ Lâm ta chính là không thể thiếu tinh thần trọng nghĩa này, bố cảm thấy tự hào về con."
"Mẹ cũng lấy con làm vinh."
Tin tức vẫn tiếp tục!
"Phóng viên của đài chúng tôi, cũng đã phỏng vấn được chàng trai thấy việc nghĩa hăng hái làm, sau đây là hình ảnh phỏng vấn."
Cố Văn Thanh xuất hiện trên màn hình.
Với mái tóc đinh ngắn gọn sạch sẽ, cùng một bộ trang phục giản dị, đã khiến tất cả những người xem truyền hình đều sáng mắt.
"Có cần đánh bóng không?"
Phóng viên còn tưởng rằng chàng trai này muốn lợi dụng việc này để khoe khoang, liền sảng khoái nói: "Không cần."
"À, vậy tôi đeo khẩu trang."
Rất nhanh, Cố Văn Thanh đeo khẩu trang xuất hiện trở lại trên màn hình.
Những cô gái trước màn hình TV, tâm trạng trở nên không tốt chút nào.
A!
Tại sao lại như vậy...
Khẩu trang đáng ghét, ta và ngươi không đội trời chung!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất