Chương 31: Mười triệu đồng hồ ta muốn
"Cắt..."
Thật biết khoe mẽ!
Lúc này, những nhân viên bán hàng trong tiệm đều nghĩ như vậy.
Đồng hồ hơn sáu triệu mà cũng tàm tạm thôi sao?
Nhóm nhân viên bán hàng suýt chút nữa cười rụng răng, khoe mẽ không phải kiểu này chứ! Chờ chút nữa nếu không mua, chẳng phải xấu hổ chết đi được?
Đồng hồ hơn sáu triệu, trong 1 tỷ 400 triệu dân Hoa quốc, người đeo đồng hồ trị giá 6 triệu chắc không quá mười ngàn người.
Mà thanh niên trước mắt đây, lại còn có vẻ chướng mắt?
Giờ khắc này, mọi người trong tiệm đều không cho rằng Cố Văn Thanh sẽ mua đồng hồ. Hắn phần lớn chỉ đến xem, khoe mẽ trước mặt cô em gái hai chiều dễ thương kia thôi.
Đến cả người đàn ông trung niên mua đồng hồ xong cũng đứng lại trong tiệm, muốn xem lát nữa Cố Văn Thanh xuống nước thế nào!
Ngay lúc này!
Ánh mắt Cố Văn Thanh sáng lên, một chiếc đồng hồ đeo tay trong tủ kính rõ ràng hấp dẫn hắn.
Cố Văn Thanh chỉ vào đồng hồ nói: "Đem chiếc này lấy ra cho ta xem."
"Khách quý, đây là chiếc Vacheron Constantin P 30630/S 22G-9899, vỏ được làm bằng vàng trắng 18K nạm kim cương, 228 viên kim cương hình chữ nhật được cắt gọt tỉ mỉ, nạm theo kiểu bí ẩn." Vân Tĩnh kiên nhẫn nói.
Đi cùng Cố Văn Thanh xem đồng hồ lâu như vậy, nàng không hề tỏ ra một chút thiếu kiên nhẫn nào, vẫn luôn kiên nhẫn dịu dàng giảng giải.
Trong hộp thủy tinh trong suốt, chiếc Vacheron Constantin P 30630/S 22G-9899 tản ra khí tức thần bí, cao quý.
"Ta có thể đeo thử một chút không?" Cố Văn Thanh hỏi.
"Khách quý, đương nhiên có thể." Vân Tĩnh cẩn thận từng li từng tí, nhẹ nhàng lấy đồng hồ ra khỏi hộp. Nàng không dám sơ suất dù chỉ một chút, nhỡ xảy ra sự cố ngoài ý muốn, bán cả nhà nàng cũng không đền nổi.
Vân Tĩnh định giúp Cố Văn Thanh đeo, nhưng hắn không quen.
Cố Văn Thanh nhận lấy đồng hồ, khác hẳn với vẻ cẩn thận của Vân Tĩnh,
hắn trực tiếp tùy tiện đeo lên tay, cứ như đang đeo mấy chục chiếc đồng hồ điện tử vậy.
Hắn lắc lắc cánh tay, trông cũng thật bắt mắt.
Chiếc đồng hồ với 228 viên kim cương hình chữ nhật được cắt gọt tỉ mỉ, nạm theo kiểu bí ẩn, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay giá trị cao quý của nó!
Cố Văn Thanh hài lòng gật đầu.
"Lấy cái này, quẹt thẻ."
"Ơ..." Vân Tĩnh ngẩn người, cái này... thế là mua luôn?
"Khách quý, chiếc Vacheron Constantin Malta P 30630/S 22G-9899 này có giá bán là 10 triệu 121 ngàn." Vân Tĩnh nói giá.
Cố Văn Thanh chẳng để ý: "Ta biết, ta thấy giá niêm yết rồi... Quẹt thẻ nhanh đi, ta còn phải về trường."
Oanh!!!
Vương Cầm cảm thấy đầu óc như bị sét đánh ngang tai.
Nàng vẫn không dám tin...
Người trẻ tuổi còn đang đi học này, thật sự mua nổi chiếc đồng hồ trị giá mười triệu?
Không chỉ Vương Cầm, toàn bộ nhân viên bán hàng trong tiệm đều không tin Cố Văn Thanh có thể móc ra 10 triệu.
Người đàn ông trung niên cũng nhìn Cố Văn Thanh với ánh mắt hoài nghi.
Vân Tĩnh run run rẩy rẩy đi đến quầy thu ngân, quẹt thẻ ngân hàng. Trong lòng nàng cũng không muốn tin Cố Văn Thanh còn đang đi học lại có thể mua nổi, nhưng nàng hy vọng Cố Văn Thanh có tài lực đó...
Như vậy nàng sẽ không bị mất việc...
Tại hiện trường, chỉ có cô nàng streamer Vu An An biết rõ nội tình của Cố Văn Thanh, trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn...
Hắn mua một chiếc đồng hồ cả chục triệu!
Trời đất ơi, không phải 100 ngàn, cũng không phải một triệu, mà là tận mười triệu đồng hồ.
Mắt Vu An An đầy sao, Cố Văn Thanh mua chiếc đồng hồ giá trị cả chục triệu mà không hề chớp mắt, bộ dạng như đang mua mớ rau ngoài chợ vậy.
Nếu có mười triệu tệ trong tay, Vu An An nhất định sẽ mua nhà, cô nàng quá ngán ngẩm cảnh chuyển nhà khổ sở rồi...
Mười triệu có thể mua được một căn hộ hai phòng ở khu sầm uất nhất của Ma Đô.
Cố Văn Thanh trên tay vậy mà đang đeo cả một căn nhà ở Ma Đô...
Chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến cô nàng cảm thấy thật là bất công!!!
Khi hóa đơn từ máy in kêu "tạch tạch tạch" rồi in ra!
Điều đó có nghĩa là 10 triệu 121 ngàn đã được trừ thành công từ thẻ!
Xì ~
Cả tiệm đồng loạt hít sâu một hơi.
Mười triệu thật sự quẹt thành công rồi...
Ối giời ơi!
Chuyện này quá khó tin...
Đặc biệt là đám nhân viên bán hàng kia, thường thấy khách mua chiếc đồng hồ tầm một trăm vạn nên họ chẳng còn thấy lạ nữa...
Nhưng hôm nay, khi chiếc Vacheron Constantin cả chục triệu được bán đi, tất cả bọn họ đều chấn động.
Người đàn ông trung niên cũng giật mình không nhẹ. Mẹ kiếp, cứ tưởng mình đeo chiếc đồng hồ tầm một trăm vạn là đã thành công rồi, ai dè người so với người, tức chết người!
Một cậu sinh viên mua chiếc đồng hồ 10 triệu, giá gấp sáu lần chiếc của mình, khiến anh ta vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ...
Người hối hận nhất ở đây không ai khác ngoài Vương Cầm!
Nàng hối hận điên cuồng.
Nếu không phải vừa rồi nàng tự cho mình thông minh, thì phần trăm hoa hồng của đơn hàng này đã thuộc về nàng rồi.
Một chiếc đồng hồ mười triệu, nhân viên bán hàng nhẹ nhàng cũng kiếm được 500 ngàn tiền hoa hồng, còn chưa kể các loại thưởng khác...
Một quyết định sai lầm, khiến nàng vuột mất 500 ngàn!
Nàng như trượt chân ngã xuống đất, cả người thất thần.
Trái lại, Vân Tĩnh!
Lúc này, nội tâm nàng vẫn còn lâu mới có thể bình tĩnh!
Nàng tiếp đãi khách quý, bán được chiếc đồng hồ cả chục triệu, hoa hồng của nàng là 500 ngàn.
Hơn nữa có đơn hàng này, công việc của nàng coi như được bảo đảm.
Vừa nghĩ đến việc mình mới ra trường đã kiếm được 500 ngàn, nàng thấy cả người lâng lâng, như đang mơ.
Rất nhanh, nàng điều chỉnh lại cảm xúc, nói: "Chúc mừng khách quý đã mua được chiếc đồng hồ mình thích."
"Khách quý thật là tuổi trẻ tài cao..."
Nghe nhân viên bán hàng tâng bốc mình, Cố Văn Thanh vui vẻ: "Phục vụ rất tốt. Lần sau mua đồng hồ còn tìm cô..."
Một câu nói đơn giản, khiến Vân Tĩnh mừng muốn chết!!!
...
Ra khỏi cửa hàng Vacheron Constantin, Cố Văn Thanh vừa đi vừa ngắm nghía chiếc đồng hồ vừa mua...
Đắt xắt ra miếng!
228 viên kim cương hình chữ nhật được cắt gọt tỉ mỉ, lấp lánh dưới ánh đèn đêm, đẹp trai không chịu nổi.
Còn Vu An An vẫn còn choáng váng, chìm đắm trong sự chấn động khi chứng kiến Cố Văn Thanh mua chiếc đồng hồ 10 triệu.
.....
Mua đồng hồ xong, đã hơn 7 giờ.
"Anh ơi, em đói." Vu An An xoa xoa bụng nói.
"Vậy đi thôi, anh dẫn em đi ăn ngon."
"Đi ăn gì ạ?"
"Nhà hàng Âu Debon!" Cố Văn Thanh nở nụ cười, mua được chiếc đồng hồ mình thích nên hắn rất vui.
Hai người đi về phía nhà hàng Âu Debon.
Trên đường có không ít ánh mắt của đám con trai đổ dồn về phía Vu An An, khiến cô nàng có chút không được tự nhiên, hai người liền bước nhanh hơn.
Đến nhà hàng, Vu An An thấy rất nhiều người xếp hàng, trong lòng có chút thất vọng. Xem ra vận may của họ không tốt, không được ăn món Âu nổi tiếng nhất khu đại học thành rồi.
Đang thất vọng thì cô thấy Cố Văn Thanh đi thẳng vào trong tiệm một cách thành thạo, nhân viên phục vụ cung kính mời hắn vào phòng riêng.
Bốp!
Một tiếng đập bàn vang lên!
Một gã đàn ông đầu trọc tức giận nói: "Mọi người đều đang xếp hàng, tại sao hắn có thể chen ngang vào ăn? Các người đang tạo đặc quyền đấy à?"
Có người dẫn đầu chất vấn, những khách hàng khác cũng tỏ vẻ không hài lòng với việc Cố Văn Thanh chen ngang...
Lúc này, một nhân viên phục vụ bình tĩnh nói: "Xin tiên sinh đừng nóng giận, vị kia là ông chủ của nhà hàng Debon chúng tôi."
"Mọi người cũng không cần lo lắng bị chen ngang, vì ông chủ có một phòng riêng không mở cửa cho khách ngoài!"
Nghe vậy, gã đầu trọc ngượng ngùng, gãi gãi cái đầu trọc lốc, hắc hắc nói: "Vậy thì không sao!"