Thần Hào Trò Chơi Xâm Lấn: Tỏ Tình Giáo Hoa Khen Thưởng 10 Ức (Dịch)

Chương 17: Hào vô nhân tính!

Ban đầu khi Trần Mục bước vào cửa, nữ nhân viên chỉ liếc mắt nhìn qua bộ trang phục bình thường trên người, liền đánh giá sơ bộ được giá trị chắc chỉ khoảng hai trăm tệ.

Với số tiền ít ỏi đó, đừng nói là mua quần áo rẻ nhất trong tiệm, ngay cả đôi tất cũng không đủ, huống hồ đây lại là cửa hàng thời trang cao cấp nổi tiếng quốc tế.

Là một nhân viên bán hàng lão luyện với hơn hai mươi năm kinh nghiệm, cô tự tin vào khả năng quan sát và đánh giá của mình.

Cô định bụng sẽ nhẹ nhàng mời Trần Mục ra ngoài để tránh làm phiền đến những vị khách khác, đồng thời cũng giữ gìn hình ảnh sang trọng của cửa hàng.

Tuy nhiên, sự xuất hiện của Hứa Thi Nhân đã ngay lập tức khiến cô thay đổi suy nghĩ.

Trong mắt cô, Hứa Thi Nhân sở hữu vẻ đẹp hoàn mỹ, thuộc hàng tuyệt sắc giai nhân, chỉ cần dựa vào dung mạo này cũng đủ để khuynh đảo làng giải trí.

Loại người như vậy, cô tuyệt đối không dám đắc tội.

Bởi vì cho dù Hứa Thi Nhân không có xuất thân giàu có thì sớm muộn gì cũng sẽ lọt vào mắt xanh của các vị công tử nhà giàu, trở thành phu nhân hào môn.

Không thể chọc, tuyệt đối không thể chọc vào.

Nhưng điều khiến nữ nhân viên kinh ngạc nhất chính là Hứa Thi Nhân, một tuyệt sắc giai nhân như vậy, lại nói chuyện vui vẻ với Trần Mục. Giữa những lời nói, dường như còn mang theo vài phần sùng bái.

"Chẳng lẽ anh chàng này là phú nhị đại ẩn giấu thân phận?"

Ngoài lý do đó ra, cô thật sự không thể nghĩ ra lời giải thích nào hợp lý hơn.

Cô từng gặp qua rất nhiều vị thiếu gia giàu có, thích ăn mặc giản dị để thăm dò lòng người.

"Một người có thể khiến tuyệt sắc giai nhân như vậy phải lòng, thân phận chắc chắn không hề tầm thường! Ít nhất cũng phải giàu có hơn trăm tỷ!"

Nữ nhân viên chưa bao giờ chắc chắn về một điều gì như vậy.

Sau khi tin chắc vào thân phận của Trần Mục, thái độ của cô lập tức thay đổi.

Nụ cười chuyên nghiệp nở rộ trên môi, cô nhanh chóng tiến về phía Trần Mục và Hứa Thi Nhân, cung kính hỏi: "Hai vị, xin hỏi có cần tôi giúp gì không ạ?"

"Không cần đâu, chúng tôi tự xem là được rồi." Hứa Thi Nhân đã đồng ý sẽ giúp Trần Mục chọn quần áo, tự nhiên không cần nhân viên bán hàng nhúng tay vào, liền từ chối.

"Vâng ạ, nếu cần gì, hai vị cứ gọi tôi." Nữ nhân viên vô cùng tôn trọng ý kiến của Hứa Thi Nhân.

"Chúng ta qua khu vực dành cho nam giới xem thử đi." Hứa Thi Nhân đưa tay chỉ.

"Được." Trần Mục giao quyền quyết định cho Hứa Thi Nhân, đáp ứng.

Khi Hứa Thi Nhân đứng trước vô số bộ trang phục cao cấp, do dự không biết nên chọn bộ nào, trong đầu Trần Mục đã vang lên thông báo của hệ thống:

【 Nhiệm vụ đã hoàn thành! Chúc mừng kí chủ thu hoạch được trung tâm thương mại Thế Kỷ! 】

Phần thưởng này đến thật dễ dàng.

Trần Mục còn tưởng rằng ít nhất phải đợi đến khi anh thanh toán xong thì mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.

Hoàn thành nhiệm vụ đi mua sắm cùng Hứa Thi Nhân, nhiệm vụ tiếp theo anh cần hoàn thành chính là tiêu hết 1 tỷ tệ.

Sau khi hoàn thành, có thể nhận được một lần rút thưởng kỹ năng cấp cao nhất, Trần Mục không muốn bỏ lỡ.

"Thật khó chọn quá, tôi thấy bộ nào cũng hợp với anh, giống như được thiết kế riêng vậy." Hứa Thi Nhân thành thật nói.

Lúc này trong mắt cô, Trần Mục chính là hình mẫu "nam thần hoàn mỹ".

Dung mạo xuất chúng, tính cách khiêm tốn, gia đình giàu có, lại còn tài giỏi...

Nếu như người đàn ông như vậy mà không được xem là hoàn mỹ, vậy thì thế nào mới gọi là hoàn mỹ đây?

"Vậy thì mua hết đi." Trần Mục giơ tay lên, ra hiệu cho nữ nhân viên bán hàng vẫn luôn đứng quan sát từ xa.

Nữ nhân viên chỉ vào mũi mình, xác nhận Trần Mục đang gọi mình, vội vàng bước tới, cung kính hỏi: "Xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho anh ạ?"

"Cô tính giúp tôi xem, tất cả quần áo nam, tất, giày dép, phụ kiện,... ở đây có giá bao nhiêu." Trần Mục thản nhiên nói.

"Ý anh là tất cả sao ạ?" Nữ nhân viên bán hàng không dám tin hỏi lại, cô nghi ngờ Trần Mục đang trêu chọc mình.

"Đúng, tất cả." Trần Mục gật đầu khẳng định, giọng điệu chắc nịch, không giống như đang nói đùa.

"..." Nữ nhân viên bán hàng do dự một chút, sau đó vẫn gật đầu đồng ý.

Dù sao việc này cũng không tốn quá nhiều thời gian, cô chỉ cần mở kho dữ liệu, chọn lựa một chút là có thể ra kết quả ngay.

Tuy nhiên, sau khi thao tác xong, chính bản thân cô cũng bị dãy số hiện lên trên màn hình dọa sợ.

Cửa hàng này có bán đủ loại mặt hàng, không chỉ có quần áo, giày dép, cà vạt, ví da, mà còn có cả kính mát, mũ nón,... Nói chung là bao gồm tất cả mọi thứ.

Xác nhận lại giá cả một lần nữa, nữ nhân viên bán hàng quay trở lại trước mặt Trần Mục. Cô có thể tưởng tượng ra được biểu cảm của Trần Mục sau khi nghe được con số này.

Chắc chắn anh ta sẽ hối hận vì đã đùa giỡn mình. Cho dù là người có gia sản hàng tỷ cũng không tránh khỏi bị con số này làm cho hoảng sợ.

"Thưa anh, tôi đã kiểm tra theo yêu cầu của anh, tổng giá trị của tất cả mặt hàng dành cho nam giới ở đây là hơn 1,2 tỷ tệ."

Nữ nhân viên cho rằng sau khi nghe xong, Trần Mục sẽ sợ hãi. Ai ngờ, anh vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Hơn nữa, cô còn nhìn thấy sự vui mừng, hào hứng ẩn sâu trong đáy mắt anh.

Chắc chắn là cô nhìn nhầm rồi.

Dù sao đó cũng là 1,2 tỷ tệ, không phải một đồng hai đồng.

Đối mặt với con số trên trời này, không có ai có thể giữ được bình tĩnh.

Sự thật là Trần Mục đang âm thầm vui sướng, bởi vì anh sắp nhận được một kỹ năng cấp cao nhất!

Anh không chút do dự nói: "Tôi muốn mua hết."

"Thưa anh, anh đừng trêu chọc tôi nữa." Nữ nhân viên bán hàng ngây người mấy giây, thăm dò hỏi.

"Tại sao cô lại nói vậy?" Trần Mục hỏi ngược lại.

"Nhưng đó là 1,2 tỷ tệ, anh chắc chắn muốn mua sao?" Nữ nhân viên bán hàng hỏi lại lần nữa.

"Tôi chắc chắn." Trần Mục lấy thẻ ngân hàng ra, đưa cho cô.

Nữ nhân viên bán hàng bán tín bán nghi nhận lấy thẻ, trở lại quầy thu ngân, cà thẻ vào máy POS.

Lúc này Hứa Thi Nhân mới tìm được cơ hội mở miệng hỏi: "Trần Mục, cậu, cậu thật sự muốn mua hết số hàng hóa trị giá hơn 1 tỷ tệ kia sao?"

"Ừ." Trần Mục khẳng định: "Không phải cậu nói thấy bộ nào cũng hợp với tớ, khó chọn lựa sao? Vậy thì mua hết, mỗi ngày thay một bộ, từ từ mặc."

"..." Hứa Thi Nhân im lặng.

Cô từng gặp qua rất nhiều người giàu có, nhưng chưa từng gặp ai chịu chi như vậy.

Quan trọng là Hứa Thi Nhân tin tưởng Trần Mục có thực lực làm điều đó.

Cô không giống như nữ nhân viên bán hàng, cô biết rõ chỉ riêng chiếc siêu xe của Trần Mục cũng đã trị giá mấy tỷ tệ, lại là phiên bản giới hạn trên toàn thế giới.

"Cậu tiêu xài hoang phí như vậy, người nhà có ý kiến gì không?" Hứa Thi Nhân hỏi.

"Người nhà?" Trần Mục cười nhạt một tiếng, "Số tiền này đều là tự tay tớ kiếm được, hơn nữa tớ không cha không mẹ, họ đã mất từ rất lâu rồi."

"Xin, xin lỗi." Nghe vậy, Hứa Thi Nhân vội vàng xin lỗi, cô không ngờ hoàn cảnh của Trần Mục lại bi thảm như vậy.

"Không sao, chuyện cũ rồi." Trần Mục lắc đầu, ra ý bảo cô đừng để tâm.

Rất nhanh, nữ nhân viên bán hàng cầm máy POS trở lại, hai tay đưa ra, cung kính nói: "Thưa anh, số tiền đã được nhập, xin anh vui lòng nhập mật mã."

Thực ra đến tận lúc này, cô vẫn không dám tin Trần Mục có thể chi ra 1,2 tỷ tệ.

Cô không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc phải giàu có đến mức nào mới có thể ung dung, bình tĩnh móc ra 1,2 tỷ tệ để mua quần áo và các mặt hàng xa xỉ khác như vậy.

Nếu như không biết đó là tiền tệ Đại Hạ, chắc người ta còn tưởng là tiền âm phủ do ngân hàng địa phủ phát hành!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất