Thần Hào Trò Chơi Xâm Lấn: Tỏ Tình Giáo Hoa Khen Thưởng 10 Ức (Dịch)

Chương 20: Ngươi bị khai trừ!

"1 ức? Tiểu tử này thật sự bỏ ra 1 ức tại tiệm này sao? Chắc không phải đang đùa chứ?" Đái Ân Toàn thực lòng mong tất cả chỉ là trò đùa của nhân viên bán hàng và Triệu Húc. Nhưng nhìn sự cung kính chân thành mà họ dành cho Trần Mục, Đái Ân Toàn biết mình không thể tự lừa dối bản thân, chứ đừng nói là người khác.

Không nhịn được tò mò, Đái Ân Toàn thầm nghĩ: "Tiểu tử này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể vung tay mua sắm đến 1 ức?". Kèm theo đó là nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Đái Ân Toàn biết rõ bản thân mình có bao nhiêu cân lượng, với nhân vật như Trần Mục, hắn ta căn bản không thể động đến.

Trong đầu hắn lúc này chỉ toàn nghĩ cách xin lỗi Trần Mục. Thái độ tốt một chút, biết đâu dựa vào chút ít ảnh hưởng của mình, hắn có thể biến nguy thành an. Mọi người vẫn thường nói "thêm bạn bớt thù", Đái Ân Toàn tự tin mình đủ tư cách làm bạn với Trần Mục.

"Dương thư ký! Sao ngài lại tới đây?". Đúng lúc Đái Ân Toàn đang suy nghĩ miên man, chuẩn bị lên tiếng thì bị Triệu Húc cắt ngang.

"Dương thư ký?". Theo hướng mắt của Triệu Húc, Đái Ân Toàn quay đầu nhìn lại. Hắn nhận ra người vừa đến là Dương Đào, cánh tay phải đắc lực của Tổng giám đốc trung tâm thương mại Thế Kỷ. Trước đây, Đái Ân Toàn từng gặp Dương Đào trong một buổi tiệc.

"Dương thư ký, gió nào đưa ngài đến đây vậy?". Triệu Húc niềm nở đón tiếp, ân cần hỏi han.

"Tôi tìm..." Dương Đào đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên người Trần Mục. Ông ta nhanh chân bước tới, cung kính nói: "Trần tiên sinh, rất hân hạnh được gặp ngài."

"Trần tiên sinh?!" Triệu Húc và Đái Ân Toàn đồng thời giật mình. Không ngờ Trần Mục lại quen biết cả Dương Đào. Nghĩ kỹ lại thì cũng bình thường, giới thượng lưu nói rộng thì rộng mà nói hẹp cũng hẹp, đôi khi vô tình gặp gỡ cũng là chuyện thường tình.

"Trần tiên sinh, Mạnh tổng hiện đang ở nước ngoài, tạm thời chưa về nước được, hợp đồng đã soạn thảo xong, ngài xem qua rồi ký tên. Từ nay về sau, ngài chính là chủ nhân của trung tâm thương mại Thế Kỷ". Dương Đào cung kính đưa hai tay dâng lên hợp đồng chuyển nhượng 100% cổ phần của trung tâm thương mại Thế Kỷ.

"Cái gì! Hắn là chủ nhân của Thế Kỷ sao!". Đái Ân Toàn há hốc mồm kinh ngạc thốt lên.

Triệu Húc đứng bên cạnh cũng ngẩn người, không dám tin vào mắt mình. Vậy là chỉ trong nháy mắt, trung tâm thương mại Thế Kỷ đã đổi chủ. Đến lúc này, ông ta mới hiểu vì sao Trần Mục có thể dễ dàng chi ra 1,2 tỷ để mua hết số quần áo kia.

"Sao? Chẳng lẽ tôi muốn mua trung tâm thương mại này còn phải xin phép anh trước sao?". Trần Mục liếc mắt nhìn Đái Ân Toàn, lạnh lùng nói.

"Tôi, tôi không có ý đó". Đái Ân Toàn vội vàng xua tay thanh minh.

Trần Mục không thèm chấp nhặt với hắn ta, cầm lấy bút, mở nắp, ký tên mình lên hợp đồng một cách dứt khoát. Chính thức trở thành chủ nhân mới của trung tâm thương mại lớn nhất nhì thành phố này.

Chứng kiến cảnh tượng Trần Mục ký tên lên hợp đồng, trái tim Đái Ân Toàn như rơi xuống vực thẳm.

"Vậy tôi không làm phiền Trần tiên sinh nữa, trung tâm thương mại còn có chút việc cần tôi xử lý". Dương Đào cúi đầu chào tạm biệt.

"Được, làm phiền anh rồi". Trần Mục đáp.

"Trần tổng, cho phép tôi được bày tỏ lòng cảm kích với ngài!". Triệu Húc cúi gập người 90 độ, không, phải nói là hơn 90 độ, cúi đầu trước mặt Trần Mục. Một khách hàng lớn như vậy, nhất định phải được tôn trọng tuyệt đối.

Cho dù không thể làm bạn, Triệu Húc cũng tuyệt đối không muốn trở thành kẻ thù của Trần Mục. Ông ta hiểu rõ, đắc tội với người như Trần Mục, kết cục sẽ vô cùng thê thảm. Loại cảm giác này, Đái Ân Toàn - kẻ vừa rồi còn muốn cho Trần Mục một bài học nhớ đời - hiểu rõ hơn ai hết.

Thế nhưng, chưa đầy một giây sau, một giọng nói khiến Đái Ân Toàn càng thêm tuyệt vọng vang lên từ phía sau: "Xin hỏi, Trần Mục, Trần tiên sinh có ở đây không?".

Giọng nói này, Đái Ân Toàn tuyệt đối không thể nhầm lẫn, chính là Triệu Thu An - một trong những cổ đông lớn, nắm giữ 30% cổ phần của tập đoàn Sâm Mậu.

"Sao Triệu tổng lại tới nơi này? Chẳng lẽ... hắn cũng quen biết người này sao?".

"Hay là tập đoàn Sâm Mậu muốn hợp tác với trung tâm thương mại Thế Kỷ? Vậy thì tôi..."

Trong lòng Đái Ân Toàn lúc này tràn đầy hoang mang, lo sợ các cổ đông vì muốn hợp tác thuận lợi với trung tâm thương mại Thế Kỷ mà bỏ rơi hắn ta như quân cờ vô dụng. Hắn hiểu rõ, bản thân mình chỉ là con tốt thí mà các cổ đông cử ra, có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.

"Triệu tổng, tôi..."

"Tránh ra!". Triệu Thu An không rảnh hơi phí thời gian với Đái Ân Toàn. Nhìn thấy hắn ta tiến lại gần, chắn đường mình, ông ta liền đưa tay đẩy ra.

Tiếp đó, Triệu Thu An sải bước về phía Trần Mục. Khi đối diện với Trần Mục, gương mặt lạnh lùng kia lập tức giãn ra, thay vào đó là nụ cười niềm nở.

Cảnh tượng này chính là minh chứng rõ ràng nhất cho câu nói "trở mặt nhanh hơn lật sách".

"Trần tổng, tôi đã liên lạc với 16 vị cổ đông của tập đoàn Sâm Mậu, tất cả đều đã ký tên vào bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần này, mời ngài xem qua". Triệu Thu An cung kính dâng hai tay dâng hợp đồng lên.

"Ông làm việc, tôi yên tâm". Trần Mục thản nhiên đáp. Thực ra, với năng lực của hệ thống, Trần Mục không cần phải nghi ngờ gì Triệu Thu An. Hắn không tin một người bình thường như Triệu Thu An có thể chống lại quy tắc của hệ thống. Nếu Triệu Thu An dám làm trái ý hệ thống, giở trò với bản hợp đồng, Trần Mục ngược lại sẽ phải nhìn ông ta bằng con mắt khác.

Trần Mục cầm bút ký tên mình lên hợp đồng. Chỉ chưa đầy 10 phút ngắn ngủi, sau khi trở thành chủ nhân mới của trung tâm thương mại Thế Kỷ, hắn lại tiếp quản tập đoàn Sâm Mậu với giá trị thị trường lên tới hàng tỷ.

"Sao, sao có thể như vậy chứ? Trên đời này sao lại có chuyện như vậy?".

"Triệu tổng, tôi không hiểu, hiện tại hoạt động kinh doanh của tập đoàn Sâm Mậu đang trên đà phát triển, tiền đồ rộng mở, tại sao mọi người lại bán cổ phần vào lúc này?". Đái Ân Toàn hoang mang hỏi, hoàn toàn không thể hiểu nổi mạch não của Triệu Thu An và những người khác.

"Bởi vì Trần tổng đã đưa ra một cái giá mà chúng tôi không thể nào từ chối, sao, chúng tôi bán cổ phần của mình còn phải xin phép anh hay sao?". Triệu Thu An lạnh lùng hỏi ngược lại.

"Không, tôi, tôi không có ý đó". Đái Ân Toàn lắp bắp phủ nhận.

Cho dù Triệu Thu An đã bán cổ phần, không còn liên quan gì đến tập đoàn Sâm Mậu nữa thì ông ta vẫn là người mà Đái Ân Toàn không thể nào đắc tội nổi. Bất kể là nhân mạch hay tài lực, một nhân vật nhỏ bé như Đái Ân Toàn đều không có cửa so sánh.

Tuy nhiên, so với Triệu Thu An, người mà Đái Ân Toàn thực sự sợ hãi lúc này chính là Trần Mục. Hắn ta không thể nào hiểu nổi, rốt cuộc Trần Mục có năng lực khủng khiếp đến mức nào mà sau khi mua trung tâm thương mại Thế Kỷ, lại có thể dễ dàng thâu tóm tập đoàn Sâm Mậu.

Thật ra, Đái Ân Toàn không hề biết, Trần Mục căn bản không phải bỏ ra một đồng nào. Việc có thể mua lại tập đoàn Sâm Mậu, Trần Mục còn phải cảm ơn Đái Ân Toàn vì đã tự tìm đường chết.

Lúc này, Trần Mục thản nhiên tuyên bố: "Đái Ân Toàn phải không? Anh bị sa thải!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất