Thần Hào Trò Chơi Xâm Lấn: Tỏ Tình Giáo Hoa Khen Thưởng 10 Ức (Dịch)

Chương 23: Chương 23

Mắt thấy chiếc đồng hồ sắp thuộc về mình, bỗng dưng bị Trần Mục phá đám, làm sao cô gái kia có thể không nóng nảy, phẫn nộ cho được? Cô ta càng thêm gay gắt, chẳng coi Trần Mục ra gì, quát lớn: “Mau đưa đồng hồ cho tôi! Nếu không, đừng trách tôi không khách sáo!”

“Có chuyện gì vậy?” Lúc này, nhân viên bán hàng đang vội vàng dọn dẹp bên trong nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng bước ra.

“Cô đến đúng lúc lắm, tôi muốn chiếc đồng hồ này, mau gói lại cho tôi.” Cô gái chỉ vào Trần Mục, nói với giọng chanh chua: “Thuận tiện đuổi cái tên nghèo hèn, mất dạy này ra ngoài, đừng để ảnh hưởng đến việc mua sắm của tôi.”

Giọng điệu của cô ta hệt như những vai phản diện trong phim truyền hình, vừa xuất hiện đã khiến người ta phẫn nộ.

Cô ta cho rằng sau khi nghe mình nói muốn mua đồng hồ, nhân viên bán hàng sẽ lập tức đứng về phía mình, đuổi Trần Mục đi. Nào ngờ đâu, sau khi rõ ngọn ngành, gương mặt cô nhân viên kia lại lạnh lùng như băng.

“Vị tiểu thư này, xin mời hai vị rời khỏi đây! Cửa hàng nhỏ bé của chúng tôi không chứa nổi hai vị Phật lớn này đâu!” Nhân viên bán hàng nghiêm nghị nói.

“Cô nói cái gì? Muốn chúng tôi đi? Chúng tôi là khách hàng! Khách hàng là thượng đế, dựa vào đâu mà cô đuổi chúng tôi? Ai cho cô cái quyền đấy?” Cô gái tức giận quát.

“Rất đơn giản, Trần tiên sinh là khách VIP cao cấp nhất của cửa hàng chúng tôi, cho dù là giám đốc đến đây cũng phải bưng trà rót nước cho ngài ấy!” Nhân viên bán hàng đáp trả.

“Hả? Cô đang đùa tôi sao?” Cô gái xinh đẹp hoàn toàn không để tâm đến lời nói của nhân viên bán hàng, chỉ coi cô đang nói nhăng nói cuội. Chắc chắn là cô ta đã phải lòng Trần Mục rồi nên mới bày trò để gây sự chú ý với anh.

“Ai đùa với cô? Trần tiên sinh vừa chi 3,5 tỷ để mua tất cả đồng hồ trong cửa hàng.” Nhân viên bán hàng đoán được ý nghĩ của cô gái, liền lấy máy tính bảng ra, cho cô xem thông tin giao dịch ngân hàng: “Đây là bằng chứng giao dịch, còn rất mới đấy.”

Cô gái cầm lấy máy tính bảng, nhìn dãy số dài ngoằng kia, nuốt nước bọt một cái. Vẫn chưa từ bỏ ý định, cô ta lẩm bẩm: “Biết đâu đây là trò hề các người bày ra để…”

“Đủ rồi!” Chưa kịp nói hết câu, cô gái đã bị người đàn ông đi cùng quát lớn.

“Anh yêu.” Bị quát, cô gái lộ vẻ mặt ủy khuất.

“Tôi bảo đủ rồi!” Người đàn ông trừng mắt.

Cảm nhận được ánh mắt hung dữ của người yêu, sự ủy khuất trong cô gái chuyển thành phẫn nộ: “Anh có còn là đàn ông không vậy? Bạn gái bị người ta bắt nạt như thế mà không bênh vực, còn bắt tôi im miệng? Hay là anh thật sự tin bọn họ…”

Bốp!

Lần này, người đàn ông lại không cho cô gái cơ hội nói hết câu. Anh ta giáng một cái bạt tai vào mặt cô, cưỡng ép cắt ngang.

Anh ta làm vậy vừa là để cứu cô, cũng là để tự cứu mình. Anh ta không ngây thơ như cô gái, cho rằng nhân viên bán hàng và Trần Mục thông đồng với nhau, bịa ra một bản ghi giao dịch giả.

Nhìn thấy khí chất phi phàm của Trần Mục, anh ta biết ngay đối phương là nhân vật tầm cỡ, không phải người mình có thể đắc tội. Mức lương năm 50 vạn của anh ta chẳng là gì so với một nhân vật như Trần Mục.

“Trần tổng, xin lỗi, tôi…”

“Được rồi, sau này chú ý hơn.” Trần Mục phẩy tay, ngắt lời. Thấy người đàn ông từ đầu đến cuối không hề gây khó dễ cho mình, anh cũng không định truy cứu.

“Cảm ơn Trần tổng, tôi nhất định khắc cốt ghi tâm lời dạy bảo của ngài!” Người đàn ông liên tục cúi đầu.

Thấy Trần Mục thực sự không có ý định tính toán, anh ta mới yên tâm rời đi. May mà anh ta đã kịp thời nhận ra Trần Mục không phải người tầm thường nên mới kiềm chế được tính khí của mình.

Sau khi những người kia đã rời đi, Trần Mục quay sang Hứa Thi Nhân, dịu dàng nói: “Để tôi đeo giúp em.”

“Vâng.” Hứa Thi Nhân không còn từ chối, khẽ kéo tay áo lên, để lộ cổ tay trắng nõn.

Trần Mục mở hộp, đeo chiếc đồng hồ lên tay Hứa Thi Nhân.

“Ừm, rất đẹp, rất hợp với em.” Trần Mục nhìn Hứa Thi Nhân bằng ánh mắt đầy thưởng thức, như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật.

Hứa Thi Nhân không chỉ có gương mặt xinh đẹp, mà đôi tay cũng vô cùng thon thả, đẹp đến mức có thể làm người mẫu bàn tay. Chiếc đồng hồ hơn chục triệu đồng trên tay cô bỗng trở nên sang trọng gấp bội.

“Cảm ơn anh.” Nghe lời khen của Trần Mục, nhìn chiếc đồng hồ trên tay, hai má Hứa Thi Nhân ửng hồng.

Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh nhìn mà mỉm cười.

Lúc này đã xế chiều, hoàng hôn buông xuống. Trần Mục đề nghị đưa Hứa Thi Nhân về nhà.

“Vậy phiền Trần đồng học quá.” Hứa Thi Nhân không từ chối.

Giờ này rồi mà còn khách sáo thì sẽ trông rất xa lạ, Hứa Thi Nhân không muốn tạo cảm giác xa cách giữa hai người.

“Gọi tôi là Trần Mục được rồi, gọi Trần đồng học nghe xa lạ quá.” Trần Mục nói.

“Vậy anh cũng đừng gọi em là nữ thần nữa, nghe kỳ lắm.” Hứa Thi Nhân nhân cơ hội nói ra điều mình vẫn luôn muốn nói.

“Vậy…” Trần Mục quay sang nhìn Hứa Thi Nhân, trịnh trọng gọi: “Thi Nhân?”

“Ừm…” Dù rất ngại ngùng, nhưng Hứa Thi Nhân vẫn gật đầu đồng ý.

Dù sao đây cũng là yêu cầu của cô.

Ting!

Cửa thang máy mở ra, hai người bước vào, xuống tầng hầm lấy xe.

Tuy nhiên, chân vừa bước ra khỏi thang máy, Trần Mục và Hứa Thi Nhân đã chạm mặt một nhóm người.

Trong số đó có một người mà họ không hề xa lạ, chính là cô gái và người đàn ông vừa xảy ra mâu thuẫn lúc nãy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất