- Cho dù họ hứa hẹn một số ích lợi, chia một ít địa bàn, thì cũng kéo dài được bao lâu? Một khi giải quyết hoạn nạn tây nam, không bốn bề thọ địch, chỉ sợ không ai ngăn cản được vị Hồng huynh này --.
Mộ phương lẳng lặng nghe, nhưng gương mặt lạnh lùng, chưa từng có nửa phần dao động.
- Nếu là như vậy, Huyền Linh Tu Hội cùng lắm là nhường Nguyên Liên Giới cho hắn. Những thiếu hụt ở đây, có thể bù từ chỗ khác, chỉ là trao đổi mà thôi.
- Nói thì nói như vậy, nhưng chỉ có Huyền Linh Tu Hội được lợi. Những gì Mộ huynh gầy dựng mấy trăm năm nay tại Nguyên Liên Giới toàn bộ theo nước trôi đi.
Tông Thủ nhướng mày, lời nói mang theo trào phúng:
- Thử hỏi một câu, này thật sự là những gì Mộ Phương ngươi muốn?
- Nếu không vậy thì còn làm gì được chứ?
Mộ Phương nói:
- Quốc Quân lúc trước nếu không đáp ứng Đàm Kính thì không sao. Đã đáp ứng coi như là tự trói tay chân. Hôm nay chỉ có ba trăm ngàn binh, mười sáu vị linh cảnh. Điểm ấy thực lực, chỉ sợ không bao lâu là diệt vong. Chẳng lẻ muốn ta hợp tác với ngươi, cuối cùng trắng tay? Quốc Quân hôm nay cho dù mồm mép đến cỡ nào đi nữa cũng không thuyết phục được Mộ mỗ.
- Cô khi nào thì nói muốn Mộ Phương ngươi ngay bây giờ hợp tác đối đich với Cô?
Thấy Mộ Phương kinh ngạc, Tông Thủ mỉm cười:
- Nếu không có đủ thực lực, sợ là khó làm Mộ huynh yên tâm. Cô muốn thương lượng với Mộ huynh là sau khi Hồng Cửu Trần thất bại, đối khu vực giữa Trung Nguyên, Mộ huynh không muốn?
Mộ Phương ngạc nhiên biểu lộ rõ trên mặt. Vị Quốc Quân của Đại Kiền này lại chắc chắn như vậy?
Chẳng lẻ thật sự có lá bài tẩy nào?
Cẩn thận nhìn vẻ mặt của Tông Thủ, nhưng lại nhìn không ra cái gì.
Bất quá, mấy ngày nay hắn cũng từng cẩn thận tìm hiểu người này.
Trong Vân Giới, nghe nói luôn làm ra những việc nằm ngoài dự đoán của mọi người, làm giáo phái lớn mà Huyền Linh Tu Hội cũng sợ hãi - Đạo Môn cũng không ngừng thua bại.
Có lẽ lúc này hắn có gì có thể đảm bảo cũng không chừng.
Hắn đôi mắt sáng tối đan xen không rõ, rất là do dự. Nhường Nguyên Liên Giới cho Hồng Cửu Trần, hắn đương nhiên là không muốn. Nhưng người trước mặt, còn nguy hiểm hơn cả Hồng Cửu Trần.
Suy nghĩ một lát, nghĩ đi nghĩ lại, Mộ Pphương cũng lắc đầu. Bên môi mang theo trảo phúng nói:
- Ta thấy Quốc Quân ngài chắc là điên rồi. Lúc này không nghĩ làm sao bảo toàn thực lực, bình yên rời khỏi Nguyên Liên giới, ngược lại từ xa ngàn dậm chạy tới đây muốn thuyết phục Mộ mỗ. Thật không biết nên nói Quốc Quân khí phách hơn người, hay là quá mức tự phụ --.
Ngoại vực không có hòa bình như Vân Giới.
Người này cho dù thật sự tại Vân Giới sất trá phong vân, nhưng ở ngoài vực, cũng chỉ là người mới. Mấy người bọn họ, có ai không phải trải qua vô số cuộc đại chiến, chưa từng đi qua mấy cuộc tử chiến? Bằng chút xíu thực lực, chân còn chưa đứng vững, chẳng lẽ có thể gây sóng gió?
- Ta nếu là Quốc Quân, lúc trước tuyệt sẽ không đáp ứng tuân thủ quy tắc của ngoại vực! Thật sự là quá mức ngu xuẩn --.
- Nhưng nếu là được thì sao? Nếu Hồng Cửu Trần, thua trong tay Cô, chẳng lẻ các ngươi hợp lực thì thắng được Cô?
Tông Thủ nheo mắt lại, đối với câu sau của người này, tạm thời không bình luận.
Bị Đàm Kính thuyết phục, là bởi vì bản thân hắn cũng có phiền toái không nhỏ.
- Việc này ngươi suy nghĩ kỹ lại đi, nếu là vị Hồng đạo hữu thắng, ngươi không có chút cơ hội nào. Nhưng nếu có thể, đạo hữu nếu có thể chiếm lấy Trung Nguyên, có cơ hội thống nhất Nguyên Liên Giới thì cần gì phải sợ Huyền Linh Tu Hội không chịu trợ giúp?
Thấy Mộ Phương xanh mặt không nói chuyện. Tông Thủ cười cười, không tiếp tục hối thúc nữa, biết Mộ Phương kỳ thật đã dao động. Nếu tiếp tục thúc giục, ngược lại không hay. Hắn cũng không chào hỏi, liền đạp không rời đi.
Hợp túng liên hoành (đây là chiến lượt thời lục quốc bên Trung Quốc), đó là như thế.
Lần này mặc dù các phương trong Nguyên Liên Giới hợp lực, nhưng không hẳn đều toàn tâm toàn ý, không có bất mãn. Giữa bọn họ có nhiều xung đột. Trong đó chưa chắc là không có cơ hội để lợi dụng, lúc thuận lợi thì có thể che dấu hết thẩy. Nhưng nếu là gặp khó khăn, mâu thuẫn sẽ bộc phát. Hắn hôm nay đến đây chỉ là muốn phát huy cơ hội đến mức lớn nhất mà thôi.
Hắn trong lòng than thở, trong tay không có mưu sĩ để dùng. Cả công việc thuyết phục này cũng phải tự làm.
Trình độ kém xa quá, chính mình cũng cảm thấy ngại ngùng.
Lúc hắn độn không mà đi, vừa rời đi không đến ba ngàn dậm, liền cảm giác thấy một tầm mắt từ xa nhìn đến, lạnh như băng lại mang theo vài phần chế nhạo.
- Tuyệt vời! Bổn Quân sẽ nhìn ngươi giãy dụa --. Nguồn tại http://TruyệnFULL.com
Lạnh lùng mấy chữ, ý niệm kia liền quay trở về.
Tông Thủ nhướng mày, thân hình đứng trong hư không.
- Người kia là Hồng Cửu Trần? Thực lực quả thật bất phàm, so với lần trước mạnh hơn không ít. Hình như người còn lại là Đàm Kính? Quả nhiên hai người này đã hợp tác với nhau sao?
Tông Thủ buồn cười, với thực lực của Thiên Phương Tu Hội, vốn là không đủ tư cách tranh đoạt Nguyên Liên Thế Giới, chỉ có thể chọn một thế lực để dựa vào, tìm được vài ích lợi.
Tình hình này, không lẽ thật sự tưởng rằng mình đã rơi vào tính toán của hai người bọn họ.
Sau đó Tông Thủ cũng không đi các địa vực khác, chỉ là phát mấy tờ tín phù đi bốn phương tám hướng, rồi trực tiếp trở về Nguyên Tĩnh Cung.
Loại thủ đoạn này dung một lần là được, dung nhiều lần ngược lại không hay.
Lần này chỉ gặp Mộ Phương liền trở về, có rất nhiều loại giải thích. Có thể thị tay không mà về, vì vậy không tiếp tục thuyết phục người khác, hoặc là hai người đã xúc thành thỏa thuận, nếu không tại sao chỉ gặp một người?
Hư tức là thực, mà thực tức là hư.
Muốn xác nhận Mộ Phương và Huyền Linh Hội không có lòng khác, Cửu Đô Tiên Đình sợ là phải đau đầu rồi.
Về tới Nguyên Tĩnh Đình, Tông Thủ liền bắt đầu liễu bế quan.
Tất cả việc bên ngoài đều không để ý nữa, chuyên tâm võ đạo, tế luyện kiếm trận. Quả thật là giao hết chiến sự cho Trang Phàm xếp đặt chỉ huy.
Chỉ có ba trăm ngàn tinh duệ là tự mình bố trí, chiếm lấy mấy chỗ hiểm yếu.
Nếu là Trang Phàm thắng, này mấy chỗ đều rất tiện để truy kích. Mà nếu Trang Phàm bại, cũng có thể phòng bị để tránh khỏi tình trạng tệ nhất.
Ít nhất có thể bảo vệ được một góc trời rồi từ từ tính sau.
Kỳ thật lúc này không để ý tới việc bên ngoài cũng là bất đắc dĩ.
Nên làm và có thể làm, hắn đã làm hết rồi. Nếu có hành động khác, cũng không có ích lợi gì.
Hôm nay chỉ có thể nhìn xem thủ đoạn của Trang Vũ, có hay không làm hắn thất vọng.
Nói ra, đây là hắn lần đầu tiên rơi vào cảnh bị động cảnh như vậy.
Tuy là bế quan, Tông Thủ cũng không phải không biết gì chuyện bên ngoài.
Thông qua Nhược Thủy và hơn một trăm ám vệ, xúc giác vẫn trải ra bốn phương tám hướng. Mặc dù không biết hết tất cả mọi việc xảy ra ở các góc gác trong Nguyên Liên Giới, nhưng tình thế chung đại khái thì vẫn rất rõ ràng.