Giận dữ giãy dụa, Long uy phân tán, tự dục từ trong thân kiếm bay ra, cuối cùng dựa vào linh trận của thanh kiếm mà từ từ di chuyển, cuối cùng lại gào thét một trận, cả thân hình tan rã ra thành từng tia sáng, một lần nữa nhập vào thân kiếm.
Xong rồi!
Tâm trạng Tông Thủ giờ mới được giải thoát, kiên trì suốt một ngày một đêm. Nhát tiêm này cuối cũng cũng luyện thành công rồi.
Hầu như hắn cũng tiêu hao rất nhiều tinh lực, chỉ cảm thấy tinh thần cực kì mệt mỏi.
Lúc nãy, điều khiến hắn sợ nhất đó chính là bỏ cuộc giữa chừng, công sức bao nhiêu ngày trời bị tiêu tan hết.
Một khi đã hoàn thành đao kiếm Long Nha này thì sẽ tự động được gia nhập vào kiếm trận. Còn lại 36 đao kiếm khí, lần lượt phát ra âm thanh o o.
Kiếm khí tăng đột biến, hầu như không chịu sự khống chế, đâm vào da thịt Tông Thủ khiến hắn nhức nhối.
Chứng tỏ rằng trong đó vẫn chưa hoàn toàn có kiến thức tâm linh, mà lại là một quan niệm rất độc tài. Di chuyển về tứ phương, tràn đấy khí lực, hống hách mà độc tài.
Tông Thủ có một cảm giác, bộ kiếm trân này, thậm trí không cần hắn khống chế, cũng có thể tự vận chuyển vòng quanh, khống chế thủ thân.
Chỉ là lúc này, hắn đã không có tâm trạng, đi thử hết bộ kiếm trận để biết uy năng rốt cuộc như thế nào.
Ngay từ lúc đầu đã có quan niệm dùng cận cư khống chế Bích Hòa Huyền Quy, chạy trốn về phía đằng sau.
Rời khỏi được hơn ngàn dặm, hoàn toàn có thể cách li được bạch động, sau đó lại hít vào tận sâu trong cơ thể.
- Quả đúng là máu của nhà họ Lục, máu của tủy sống!
Vô số những tiềm năng bộc phát trong cơ thể, khiến lực trong mạch máu có thể tăng cường sự điên loạn.
Khi Tông Thủ hít thở, tự hiên lại thở ra ngọn lửa màu trắng đốt cháy không gian.
Chiêu đó khiến cả cơ thể đau nhức, cũng khiến hắn lần đầu tiên hận cơ thể hắn tiếp nhận lực kém.
Hận ý trí của bản thân, cần phải yếu đuối một tí nữa mới tốt, có thể hôn mê tại trận mới là cách tốt nhất.
Cho dù lúc sau, không khống chế được huyết mạch và bạch diễm, bị đốt cháy thành tro.
Mà trong lúc này, điều khiến Tông Thủ lo lắng lại không phải là sự thay đổi trong cơ thể, mà là màn kiếm pháp rất quen thuộc kia, đã khống chế phương vị của hắn, nhanh tróng và triệt để đến tàn nhẫn.
- Đau quá!
Tông Thủ cố gắng nhẫn nhịn, chỗ mím môi xuất hiện một vết máu, bất cứ lúc nào cũng bị bốc hơi.
Lưu lại ý trí cuối cùng, và không ngừng suy nghĩ.
" Bắt buộc phải rời khỏi nơi này!"
Tuy là hắn có ý, nhưng tuyệt đối không hy vọng, Lục Vô Song cũng có thể phát hiện ra thế giới này.
Lợi ích của nơi này đối với những người đang tu luyện rất lớn.
Sự tồn tại của hai lỗ khổng đen trắng cũng dễ dàng bị người ngoài phá bỏ những đạo nghĩa căn bản của hắn.
Cho nên trước khí đăng thánh, bất luận thế nào Tông Thủ cũng không mong muốn nơi này bị người khác phát hiện.
Hơn nữa, ở đây cùng với Lục Vô Song, hắn cũng không có ưu điểm gì lớn.
Chỉ có những hỗn loạn vô căn cứ kia, mới có thể khiến hắn thoát khỏi sự truy đuổi của Lục Vô Song.
Không một chút do dự, bóng dáng của Tông Thủ liền đi qua thế giới này.
Một lần nữa đi vào biển hư không, thân hình lắc lư yếu ớt, đến việc duy trì thần trí của mình còn khó khăn chứ đừng nói là kiểm soát mà thần toa.
Tông Thủ cũng ý thức được, muốn mấy cái đầu kia hộ giá cho mình phải từ tinh thần mà ra. Đây cũng là một trong những con bài mà hắn chưa xuất ra, bất luận Tiểu Kim hay là Hàm Hi, thực lực đều có thể chống lại Tiên Giai.
Mà Khắc Nhật, lại càng là một sát thủ trong tay hắn.
Không những là trời cho, mấy tháng trước sau khi theo sát Bích Hỏa Huyền Quy, gia nhập vào thế giới tiên cảnh.
Bốn người hợp lại, cho dù không thắng được Lục Vô Song, cũng phải chống đỡ lại giúp hắn qua cửa ải này.
Chỉ là trong lúc Tông Thủ có cái quan niệm này thì hắn lại ngơ ra.
Bao gồm người yếu nhất là Lôi Đình Dực ở trong, bốn đầu hộ giá linh thú lại rơi vào trạng thái ngủ say.
Thần trí Tông thủ đã hoàn toàn tinh khiết, lúc này có một tí thất thần mãi đến lúc sau mới có thể nghĩ kĩ mọi nguyên do.
Bốn đầu linh thú đều là người hộ giá của hắn, có mối tương hệ tinh thần.
Ngày hôm này của hắn vì sự cố huyết linh thuật đạt được vô số đốt liên quan đến Lục gia, cáo đen chín đuôi, lôi loan và Thủy Kỳ lân, bốn hệ thống huyết mạch di truyền này.
Bốn đầu hộ giá công kích chỉ sợ cũng không nhỏ như nhau. Lúc này đã ngủ say, một phần là vì chống đỡ, một phần lại là muốn tiêu hóa những phần đạt được.
Chuyện tốt như thế này, nếu như biết nắm bắt thì thực lực chắc chắn sẽ tăng lên.
- Một linh sư bình thường, đều yêu cầu một thần thú cấp thiên sinh hộ giá, nhưng riêng Tông Thủ tôi lần này lại muốn lưu lại nơi này. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m
Có được năm đầu hộ giá, lúc này lại chỉ có Bích Hỏa Huyền Quy dùng được.
Do đó ở ngoài vô căn cứ tăng tốc, tuy là nhanh chóng nhưng không bằng ích ma thần toa.
Mà người đó, khoảng cách lại càng ngày càng gần.
- Còn biện pháp nào có thể thoát khỏi nữa đây?
Tông Thủ có một dự cảm, nếu có thể bình yên trải qua kiếp nạn này, vậy Tiên giới có thể tiến bộ thêm một bước nữa.
Do đó, lúc này, bất luận nghĩ gì cũng không được nghi ngờ bản thân phải chết nữa.
- Đúng, nguyện lực.
Ánh mắt Tông Thủ sáng lên, lộ ra vài phần tinh ranh.
Người ngày vốn rất quyết đoán trong vieejc sát phạt, lúc này lại là ranh giới giữa cái sống và cái chết.
Lúc này cũng không nghĩ nhiều nữa, liền dùng hết nguyện lực mà cơ thể tích trữ lại toàn bộ toàn bộ xuất ra, toàn lực khống chế huyết mạch dị biến.
Chỉ là trong chốc lát đã khiến cho thân thể từ trên xuống dưới có thể yên tâm đi phần nào.
Không chỉ là cảm ứng với Lục Vô Song dần dần mất đi, còn khiến nội trong não biển cũng rõ hơn mấy phần.
Nhưng đó chỉ là tạm thời, cơ thể tích lũy một ít nguyện lực, sớm muộn cũng phải tiêu hao hết, hơn nữa nhiều nhất cũng chỉ được nửa ngày.
Hắn càng muốn có nhiều nguyện lực, khống chế huyết mạch, cũng cần loại bỏ hoàn toàn Lục Vô Song, như tình thế ngày hôm nay, thực sự là bất lực tranh giành với người này.
- Nói như vậy, cơ hội duy nhất là trươc đó, người không ngừng hô hoán có 20 vạn tín đồ trên thế giới.
Tâm niệm định ra, Bích hỏa Huyền Quy lập tức mở rộng 20 đôi cánh lần lượt bay về phương đó.
Lúc đầu còn được, sau đó lại dựa vào sự tiêu hoa nguyện lực, con đường đó đã tiêu hao khí lực rồi lại một lần nữa truy kích đến.
Mạnh mẽ thương ảnh, từ xa xa ép lại, khiến Bích hỏa Huyền Quy cũng cảm thấy khủng hoảng.
Cuối cùng cũng gần như là đã đuổi đến, liên tiếp những đường sáng đi qua, cách đó 800 dặm lần lượt vượt qua tiên cảnh mà đến.
Lần theo âm thanh " loảng xoảng" Bích hỏa Huyền Quy cũng không chống đỡ được, bị cưỡng ép đánh văng ra một bên, da trước Huyền Quy cũng bị rách chảy máu.
Tông Thủ cũng âm thầm hy vọng trước mắt nên bình tĩnh, lộ ra nỗi khổ trong lòng.
Đây cũng là điều đáng nới, người tính không bằng trời tính mà? tất cả mưu đồ đều vì nhiên thủy huyết linh này, đối phó như chống lại nước chảy ngược dòng.