Thần Hoàng

Chương 1256: Chiếm hết tiện nghi

Tịnh Âm sớm đã nước mắt lã chã, nghe vậy lại nước mũi sụt sùi mà lắc đầu.

Lúc này dù có đơn thuần đến đâu cũng biết mình bị vị sư tôn này của tt tính toán khi dễ.

Nhưng lúc này thấy lhs thành khẩn xin lỗi, lại không thể căm hận được.

Cả đời ngoài kẻ trời sinh thích ăn Hỏa Nguyên Tủy, hại nàng nhà tan cửa nát Lục Viêm Thiên,

Dù cho người khác đối cử với nàng quá đáng đến đâu, nàng cũng chưa từng hận ai cả, hôm nay cũng như vậy.

Lhs lại vẻ mặt áy náy xấu hổ nói:

- Đều là ai gia không tốt, dù Tịnh Âm ngươi không trách ta nhưng lương tâm ta vẫn thấy cắn rứt, ta sẽ tự phạt mình ba mươi năm đóng cửa ăn năn hối lỗi, về sau nếu có cơ hội sẽ bồi thường ổn thỏa. Còn có Tông Thủ, ngươi là đồ nhi của ta, nếu đã làm ra hành vi man rợ như vậy cũng phải phụ ta chịu trách nhiệm mới phải. Không thể để một cô gái như nàng không biết trông cậy vào đâu.

Lúc nói xong cũng không đợi tt nói thêm câu nào, mặt nghiêm túc đi ra ngoài tĩnh thất.

Tt sững sờ, nghĩ thầm sư tôn nhà mình lại như vậy tìm người đỡ bớt gánh nặng, coi như là xong chuyên?

Lại hận rèn sắt không thành thép, hung hăng nhìn Tịnh Âm. Vốn dĩ hôm này, hắn dù có thế nào cũng phải ở trước mặt lhs nói lí.

Tiểu ni cô này quả thật là có oan cũng không dám cãi mà.

Đúng lúc không biết nên làm thế nào mới phải, lại nghe thấy tiếng cươi khúc khích của Vô Bệnh.

- Không ngờ Huyền Sương chân nhân lại tinh thông binh pháp đến vậy…

Tông Thủ và Tịnh Âm, cụ giai kinh ngạc quay ra nhìn. Chỉ nghe Lục Vô Bệnh cười nói:

- Không được gặp Quân thượng khi người mạnh nhất chính là muốn tạm lánh mũi nhọn. Tức giận trong lồng ngực quân thương để lâu không thể phát tiết, cơn tức giận cũng tự nhiên lắng xuống, đây chính là chuyện trong binh pháp chiến đấu nơi sa trường thường hay nhắc đến.

Tông Thủ nghe vậy mở to mắt, thật đúng là như vậy. Hôm qua khi hắn mở mắt ra quả là giận đến muốn nổ tung phổi ra. Nếu lúc ấy mà nhìn thấy lhs, quả thật là chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Mà hôm nay lhs lại chủ động triệu tập, sau một đêm suy nghĩ kĩ, khi đã tỉnh táo lại thì cơn giận cũng nguôi bớt.

Chắc chắn là kế sách mà binh pháp hay dùng, áp dụng với những đối thủ nôn nóng thích khiêu chiến là hữu dụng nhất.

Nói vậy bản thân đã rơi vào kế hoạch của lhs lúc nào không hay sao?

- Hôm nay tránh nặng tìm nhẹ càng không cần phải nói.

Lục Vô Bệnh lắc đầu, thất thanh cười nói:

- Theo thần ước chừng, chỉ khoảng ba khắc sau là có thể đến bên ngoài Cửu Tuyệt tử ngục…

Tt im lặng, nói cách khác, chính mình còn muốn đi cầu xin vị sư tôn này, không thể “Chịu khổ như vậy được”. Chuyện cấm cửa hối lỗi, vẫn là bỏ đi thì hơn…

Cả người không khỏi một trận uể oải, thật đúng là bị vị Huyền Sương chân nhân coi như một ngón tay mà đùa bỡn.

Chỉ giây lát sau, Lục Vô Bệnh lại cười khẽ một tiếng:

- Nhưng xin Quân thượng thứ cho thần nói thẳng, lần này người được lợi nhất, đem người ta ăn đến sạch sẽ,chăng phải là Quân thượng mới đúng sao? Hôm nay người còn có thể nói được gì nữa? Đã chiếm hết tiện nghi của người ta còn muốn khoe mẽ sao?

Nộ khí của tt lại lần nữa bị chặn lại, tức giận trong lòng cùng tiêu tan. Nghĩ ra cũng phải, một viên Huyền Ngộ đan có thể khiến mình nắm bắt toàn bộ Nguyên Tự chân pháp, đỡ phải cực khổ tu luyện thêm lần nữa, lại được thêm cả xử nữ nguyên âm.

Trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí là trước khi đạt đến Thánh Cảnh đều không phải lo lắng việc âm dương bất cân đối.

Lúc này đối với cơ thể chưa từng âm dương phối hợp của hắn, đạt được lợi ích khó dùng lời mà diễn tả hết.

Không cần biết Huyền Sương dùng thủ đoạn gì, rốt cuộc là có ý đồ gì, lần này lại để đệ tử như hắn được lợi rồi.

Nhưng chỉ là cảm thấy rất có lỗi với Tịnh Âm.

Nhìn về đối diện, chỉ thấy Tịnh Âm nét mặt đỏ ửng, hướng về phía hắn nhẹ nhàng thi lễ.

- Thanh tịnh bản thân, tôn kính đức phật vô lượng vốn dĩ là tâm nguyện của Tịnh Âm. Nhưng sau này có lẽ không thể tiếp tục một lòng hướng phật được rồi.

Nói xong, Tịnh Âm như thể không còn ngồi vững được nữa, vội chạy ra bên ngoài.

Tông Thủ lo lắng thở dài, sau một phen do dự, vẫn không đuổi theo ngay.

Nếu là lúc trước thì đây là chuyện đương nhiên. Nhưng mà lúc này hắn quả thật không còn tâm chí đâu mà nghĩ đến nữ nhi thường tình.

Trong lòng lại nghĩ người kia sắp đến Cửu Tuyệt tử ngục, gương mặt tàn ác… Gần như cùng lúc ấy, cách không biết bao xa trong Nguyên Liên giới.

Một Tịnh Âm khác, cả người suy yếu từ trên giường trèo xuống.

Toàn thân vẫn như cũ là từng trận khoái cảm, tay ngọc thì ấn chặt vào dòng suối nhỏ dưới hạ thân không muốn buông ra, chỉ cảm thấy trong cơ thể trống rỗng dị thường, nhưng cũng dị thường thỏa mãn.

Sững sờ nhìn trước mắt, chiếc chăn trên giường từ lâu đã là một mảnh hỗn độn, xung quanh còn có chút dịch rơi vãi khắp nơi.

Toàn bộ bên trong đều tràn ngập thứ khí tức không gì sánh được.

Nhưng Tịnh Âm lúc này cũng không rõ sự tình.

- Sao lại như vậy?

Trên thân thể mềm mại non mềm của Tịnh Âm lúc này là một trận nóng rần lên, một mảnh đỏ sẫm.

Thật sự không dám nhớ lại hai ngày qua đã điên cuồng đến đâu.

Một cảm giác kì diệu xa lạ như một cơn sóng khoái lạc ập đến, khiến người ta không thể tự kiềm chế, cũng không thể đè nén mà chỉ có thể sa vào trầm mê.

Thân thể bị một cảm giác chân thật chiếm lấy, như đã từng là một người khác, trải qua chuyện khoái lạc nhất thế gian, bị người ta chinh phục, chà đạp.

Khiến toàn thân nàng như biến thành một dâm phụ, làm những việc xấu hổ khó có thể mở miệng được.

Mà cho dù lúc này niềm khoái lạc kia đã biến mất, lại vẫn như cũ cảm nhận được xuân tình dào dạt trong cơ thể.

Cũng may là trong hai ngày này, mọi người chỉ cho rằng là mình bế quan, cũng chưa từng phát hiện ra điểm khác thường.

Nàng chỉ hận không thể lập tức đi tìm một khối đậu hũ đập đầu chết cho xong.

- Phật tổ nguyên thủy chính là tuyệt đối chung thủy…

Câu này thốt ra, Tịnh Âm lại lắc đầu.

Hai ngày này cùng với một một kẻ lạ động vào dâm giới, nếu để phật tổ biết được, nhất định người sẽ nổi giận.

Lại nghĩ, lẽ nào bản thân tự tận trong xương cốt lại là cái loại nữ nhân dị thường dâm đãng?

Tu vi của bản thân đã đến Kim Cương quả vị. Gần đây truyền đạo trong Nguyên Liên giới, cảm thấy căn cơ của bản thân càng thêm dày dặn.

Khoảng cách đến La Hán cũng chỉ còn một bước nữa thôi.

Không ngờ đên bây giờ lại có thể phát sinh loại chuyện như thế này.

Khe khẽ thở dài, Tịnh Âm trong miệng niệm vài câu tiếng Phạm. Lập tức một đạo linh quang đảo qua trong phòng.

Đem toàn bộ dâu vết của hai đêm hoang đường kia, toàn bộ xóa sạch.

Sau đó liền khoanh chân ngồi xuống niệm “Tam Diệu Bồ Đề Thanh Tịnh Chú”, chỉ là chỉ vừa niệm được vài câu.

Tịnh Âm lại hoàn toàn không thể an tâm tịnh thần như lúc trước. Trong đầu đăm chiêu suy nghĩ, tất cả sự việc trong hai ngày qua, từng thứ từng thứ một, là không thể thoát khỏi tâm trí.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất