Thần Hoàng

Chương 1510: Không hẹn mà giống

Có được thực lực hùng hậu như vậy, rõ ràng còn cam tâm làm thần tử của Đại Thương sao?

Tông Thủ thì hơi thất thần, nhìn xem ngoài lều. Cả đời Thạch Việt kia gần như là người toàn vẹn, cho dù hôm nay thân là địch thủ, trong lòng hắn cũng rất kính nể.

Người này sở dĩ khởi binh, cũng là vì Đại Thương phụ hắn trước, đã triệt để tuyệt vọng đối với Đại Thương.

Ngay cả rất nhiều dã sử đời sau cũng không có người nào nói hắn không phải cả.

Có người nói vị này chính là ngụy quân tử, nhưng mà người này bằng phẳng cả đời, mặc dù thật sự là ngụy quân tử, vậy cũng rất đáng quý.

- Rõ ràng có người như vậy?

Khổng Dao nỉ non một tiếng, lập tức liền không thèm để ý. Vô luận Thạch Việt kia có chạy về Vân Giới hay không, lại có ý đồ thế nào, kỳ thật đều không ảnh hưởng chút nào đến trận chiến này cả.

Vươn đầu ngón tay, điểm lên địa đồ một cái nói:

- Phu quân, thiếp thân chuẩn bị ở chỗ này phá địch, ngươi cảm thấy sao?

- Là Vẫn Thần Nguyên?

Tông Thủ nhíu mày, hiện ra vài phần kinh dị. Sắc mặt kịch biến, tái nhợt như tờ giấy.

- Vẫn Thần Nguyên? Chưa nghe nói qua, phu quân ngươi làm sao vậy?

Khổng Dao lại càng hoảng sợ, cũng kinh ngạc. Chỗ nàng mới chỉ, hẳn là nơi vô danh mới phải chứ.

Danh tiếng Vẫn Thần Nguyên, Tông Thủ rốt cuộc đã nghe được từ đâu?

Càng lo lắng nơi quyết chiến mà mình lựa chọn có cái gì không ổn:

- Không có việc gì! Nơi đây rất tốt!

Thần sắc Tông Thủ lập tức liền khôi phục như thường, cười gật đầu.

Đâu chỉ là rất tốt? Phải nói là ngoan độc mới đúng!

Chỉ là chỗ này, lại là nơi Khổng Dao chiến vong kiếp trước.

Khi đó Đại Thương tuy phong hỏa nổi lên bốn phía, nhưng Khổng Dao lại có thể thống quân nhiều lần đại thắng. Nam từ võ thắng quan, tây từ đồng quan. Dựa vào hai đại hùng quan này, khuất nhục quần hùng, càn quét Quan Đông chư hầu. Càng một mực ngăn cản đại quân Thạch thị ở Tây Nam chi địa. Cuối cùng bất đắc dĩ, Thạch thị chỉ có thể vòng từ Nam Cương.

Vậy nên mới có cuộc chiến Vẫn Thần Nguyên, mà danh tiếng vẫn thần, cũng chính vì đây là nơi Vô Song quân thần vẫn lạc.

Tông Thủ không khỏi là ngửa đầu nhìn lên trời, có lẽ thế gian này, trong tối tăm thực sự có nhân quả số mệnh.

Cũng có một loại hiểu ra, trận chiến lần này, chỉ sợ mới chính thức nơi mà Khổng Dao nghịch thiên cải mệnh.

- Về phần Vẫn Thần Nguyên, cũng không có gì, chỉ là danh tự mà ta thuận miệng lấy thôi.

- Sao lại không hiểu gì hết?

Khổng Dao hừ nhẹ, lại không hiểu cảm giác toàn thân mình tựa hồ đều nhẹ nhàng đi, tựa hồ đã bỏ qua được trói buộc nào đó.

Tông Thủ thì cười không nói, cũng đúng lúc này. Một đạo lá bùa tử kim sắc bay vào trong lều.

Là tín phù tấu quân tình, lại không sử dụng bất luận mật ngữ gì, hiển nhiên không sợ bị cao nhân chặn đường.

Tông Thủ nắm trong tay, sau một lát, trên mặt vui vẻ càng tăng thêm

Đón lấy ánh mắt hỏi thăm của Khổng Dao, Tông Thủ tận lực ngữ khí bình thản nói:

- Là Nhược Lan, nàng đã thắng!

Vị thống soái hạm sư của Đại Thương kia cũng là một người tài trí. Muốn nhân cơ hội Sư Nhược Lan chưa ổn định, đường xa mà đến mệt mỏi liền tập kích bất ngờ quân cảng của Đại Càn.

Nhưng không ngờ bị Sư Nhược Lan tính toán phục kích, hao tổn suốt bảy chiếc cửu nha chiến hạm, hai chiếc Đồ Linh, 23 chiếc thất nha. Nhưng quả thật vì kiệt sức nên Nhược Lan không cách nào tiếp tục truy kích, mở rộng thành quả chiến đấu.

Một trận chiến này, nghe nói vô cùng thảm thiết. Sư Nhược Lan cuối cùng nhất cũng là dựa vào lợi dụng xảo diệu đặc tính của Thất Sát Đồ Linh Hạm, trái lại khiến vô số thủy binh của Đại Thương đột tử trên chiến trường, lúc này mới có thể đại thắng, Bản thân cũng tổn thất không nhỏ, .

Bất quá sau trận chiến này, tất nhiên sẽ khiến ý niệm cắt đứt tuyến đường an toàn của Đại Thương triệt để trở thành không tưởng.

Khổng Dao cũng chấn động tinh thần, trước khi đại chiến, đây thật sự là tin tức không thể tốt hơn

※※※※

Ngay cùng một thời gian, ở phía bắc Hoành Liên sơn mạch chi bắc. Một khung liễn xa do bảy mươi hai đầu thất giai Long Mã kéo đang dưới sự hộ vệ của mười vạn thiết giáp tinh kỵ chậm rãi hướng về phía nam.

Nói là xa, kỳ thật lại giống như một cung điện cỡ nhỏ vậy.

Dài rộng đều đạt trăm trượng, bên trong cách thành mấy chục cái vẫy tay, có thị nữ thái giám qua lại bên trong.

Xe này nặng ngoài trăm vạn thạch, bản thân có phù không chi trận. Bảy mươi hai đầu Long Mã, càng lực lớn vô cùng. Vì vậy phi không thậm chí còn nhanh hơn cả những kỵ sĩ kia.

Chỉ là trang trí bên trong lại cực kỳ đơn giản, một chút vật xa hoa cũng không có.

Mà lúc này phía sau liễn xa, trong ngự thư phòng rộng rãi. Ân Ngự hung hăng ném cái chặn giấy bạch ngọc ra ngoài, vỡ thành phấn vụn.

Khiến thái giám tùy tùng trong thư phòng đều hãi hùng khiếp vía, không dám lên tiếng.

Trọng Huyền đứng ở cạnh cửa số, đang như có điều suy nghĩ nhìn chư thiên tinh thần.

Ngay vừa rồi, hắn phát giác ‘ Phá Quân Diêu Quang ’ trên bầu trời có chút chớp động một lát.

Đáng tiếc thời gian quá ngắn, không thể cẩn thận phân biệt. Tinh tượng cũng sớm bị giảo loạn, thật sự nhìn không ra cái gì.

Không cách nào xác thực chứng nhận, đó đến cùng là đối thủ cố lộng huyền hư, hay là biến hóa tinh tượng thật sự.

- Diêu Quang sao?

Thế gian này, có quan hệ cùng Phá Quân Diêu Quang chỉ có một mình Khổng Dao thôi

Chẳng lẽ một trận chiến này, vị tuyệt thế danh soái chấn động đương thời này còn có thể ngăn cơn sóng dữ, nghịch chuyển Càn Khôn sao?

Trong lúc nhất thời cũng không cách nào xác nhận, đang muốn cẩn thận phân biệt, Trọng Huyền chợt nghe được tiếng động sau lưng.

Quay đầu lại, chỉ thấy Ân Ngự vẫn tức giận không tiêu, trong mắt một mảnh đỏ thẫm.

- Bệ hạ là vì hạm sư thất bại sao?

Trọng Huyền không cho là đúng nói:

- Thần sớm đã từng nói qua, thực lực hạm sư của Đại Càn tuyệt không thua Đại Thương ta chút nào, không cần quá mức chờ mong. Trận chiến này dù chưa thắng, nhưng vẫn bảo tồn không ít nguyên khí, không cần ưu sầu như thế.

Ân Ngự lắc đầu, chiến cuộc mới bắt đầu đã thất bại, thật sự xui xẻo. Bất quá lòng dạ Ân Ngự hắn còn không đến mức vì thất bại nhỏ này đã nổi giận như thế.

- Là Kim Bất Hối.

Ân Ngự khanh khách cười lạnh, lộ ra vô tận hàn ý:

- Tiểu tử này rõ ràng dám lên lớp giảng bài, muốn Đại Thương ta ngưng chiến. Nói Tông Thủ là minh quân đương thời, Đại Thương ta lần này thảo phạt, nhất định sẽ thảm bại mà về.

- Tiểu tử này rõ ràng dám lên lớp giảng bài, muốn Đại Thương ta ngưng chiến. Nói Tông Thủ là minh quân đương thời, Đại Thương ta lần này thảo phạt, nhất định sẽ thảm bại mà về.

- Kim Bất Hối? Là vị Ngự sử trung thừa đã từng dâng liền ba bản tấu chướng, vạch tội chuyện gia tộc địa phương quyền thế hoành hành không hợp pháp, lại đề nghị cải cách khoa cử chi pháp, thụ tước kế sách kia sao?

Trọng Huyền khiêu mi, chỉ cảm thấy vô cùng cổ quái. Tấu chương của vị Kim Ngự sử này chung quy có chút lỗi thời.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất