Thần Hoàng

Chương 1605: Gặp lại Tịnh Âm (1)

Vị Tần Hoàng kia, hiện nay rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thì cũng không biết rõ ràng như thế. Tùy tiện nhập vào bên trong mộ, tuyệt không phải là cử chỉ sáng suốt.

Nhưng Thạch Việt lại cười to một tiếng: - Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con? Nếu muốn biết nguyên nhân, đúng là vẫn phải đi vào đó mà nhìn.

Trong bốn người, chỉ có Thạch Vô Kỵ vẫn hơi thất thần, hắn nhìn về phương hướng Tông Thủ.

Thánh quân trên đời! Trước đây mấy tháng hắn từng đi Càn Thiên Sơn, tham gia vào Luận Nho Đại Hội kia, đã hành tẩu qua các nơi bên trong Đại Càn.

Dân giàu mà thuế nhẹ, trọng pháp mà yêu dân, dân chúng an cư lạc nghiệp. Quân Vương chắp tay, cùng sĩ phu cai trị thiên hạ.

Mặc dù các nơi Đại Càn vẫn chịu cảnh chính lệnh khó tới, vẫn còn có đủ loại chuyện hoành hành bất hợp pháp, quan lại thương nhân cấu kết để ức hiếp dân chúng, hành động ngu dân chỗ nào cũng có. Thậm chí không thiếu việc tư túi xà xẻo quốc khố tiền lương, một mình tăng thuế.

Tuy nhiên lại có thể thấy được tất cả đều đang chuyển biến tốt đẹp.

Tuy chỉ là ngắn ngủn vài năm, nhưng ở vùng các thành phía đông lấy Càn Thiên Sơn thành làm trung tâm, cũng đã ẩn hiện tình hình thịnh thế.

Đây hoặc là cảnh đời mà chính Thượng Cổ Tam Hoàng cai trị, cũng khó trách đám Nho Môn cần mẫn cầu xin khôi phục Tam Hoàng cai trị. Cũng khó trách lúc này càng ngày càng có nhiều người trong Nho Môn đều đồng ý rằng Tông Thủ là Thánh Chủ đích thực trên đời. 
Như vậy chính mình sau này lại phải đối địch với người như vậy sao?
Nếu như cả Vân Giới này đều do vị Đại Càn Quân thống trị,thiết tưởng vạn dân ở năm lục địa mười hai đảo chỉ không đến vài năm liền đều có thể an tâm hưởng thời hoàng kim thịnh thế, không hề bị nỗi khổ chiến loạn sao?

Tuy nhiên bất kể là vị hoàng đế Đại Thương Ân Ngự kia, hoặc là Thạch gia hay tổ phụ Thạch Thiên Lý của chính mình đều không có khả năng cứ như vậy chắp tay nhường lại sơn hà xã tắc.

Mặc dù là Thạch Việt ý chí khoan dung độ lượng, từ trước tới nay luôn thương xót vạn dân thì cũng đồng dạng không có khả năng từ bỏ.

Vậy thì trong Vân Giới này, đúng là vẫn còn phải trải qua một cơn chiến loạn không biết sẽ kéo dài bao lâu . Trong cơn đại nạn , lại càng không biết sẽ hại chết bao nhiêu sinh linh.

Có đôi khi Thạch Thiên Lý cũng thấy chính mình không muốn hiểu. Quyền lợi đúng là làm say lòng người thế nào mà khiến cho người ta bám riết không tha?

Ngay cả như hắn, ở trong Thạch gia sau khi dần dần nắm giữ một bộ phận quân quyền thì cũng như hút liều thuốc phiện , ham mê được hưởng mùi thơm quyền lợi kia.

Thạch gia mặc dù không thuộc vào nhóm ngũ đại quí tộc, tuy nhiên nhờ vào cuộc chiến Nam Cương Vẫn Thần Nguyên mà đã trở thành nằm trong hàng ngũ đệ nhất thế lực của Đại Thương. Khắp cả mười hai hành tỉnh ở tây nam đều đưa vào trong khống chế. Nắm giữ quân quyền, thậm chí vẫn còn cao hơn Hoàng Kinh Thành.

Bên ngoài còn có bảy mươi thế giới, hùng binh trăm vạn người! Thực lực mặc dù so sánh với Vân Giới bá chủ hiện nay thì kỳ thật cũng không kém bao nhiêu.

Hắn thân là đệ tử đích mạch Thạch gia, lại được cả Thạch gia tiếp nhận, rồi dần dần gửi gắm kỳ vọng cao. Lúc này tùy ý một lời một câu liền có thể quyết đoán tính mạng tiền đồ của rất nhiều người. Có khả năng như con kiến hôi, mắt nhìn xuống vạn dân chúng sinh.

Thạch Vô Kỵ mặc dù lúc nào cũng tự giác ngộ, mỗi ngày tự mình hiểu ra dăm ba điều. Tuy nhiên rất nhiều lúc, trong khi vô tình đã làm tổn thương rất nhiều người, chính mình cũng không thể phát hiện mà biết được.

Sáu năm trước hắn là một kẻ dân đen tại tầng dưới chót đang vật lộn để mưu cầu tồn tại. Sáu năm sau thì hắn chính là một nhân vật nằm trong tầng lớp phú quý nhất quyền thế nhất ở Đại Thương.

Nhưng đây có phải là điều chính mình muốn sao?

Còn nhớ vài năm trước đây, cho dù là lúc khốn khổ nhất, đói khát nhất , bất lực nhất thì kỳ thật cũng không từng chôn vùi nổi lý tưởng vĩ đại trong lồng ngực hắn.

Một ngày kia sẽ trở nên nổi bật, nhất định phải làm cho vạn dân thiên hạ đều có thể làm trên ruộng mình, ở trong nhà mình.

Hắn muốn hoàn toàn xóa bỏ thế giới người ăn thịt người. Để rốt cuộc có một ngày, cho dù là nhà giàu có tứ hải, quyền thế ngập trời thì cũng không thể tùy ý chà đạp người khác.

Càng muốn cho người trong thiên hạ, không phải chịu nỗi khổ sanh lão bệnh tử. Để bi kịch chính mẫu thân mìnn bị bệnh nặng mà lại không có tiền nên không thể điều trị, sẽ không còn phát sinh nữa.

Những ý nghĩ hoang đường, sau khi lớn lên mới cảm giác buồn cười, chỉ là suy nghĩ bất mãn đối với thực tế . Nó không có hi vọng thành thực tế .

Tuy nhiên khi hắn đi qua Càn Thiên Sơn Thành, lúc này lại không ngờ dần dần thực hiện

Thế giới lý tưởng của chính mình lại xuất hiện ở trong thực tế như vậy.

Cho dù là lúc này vẫn còn có đủ loại thiếu sót, đủ loại tai hoạ ngầm, tuy nhiên hắn không cách nào lại yêu cầu xa vời hơn nhiều

Thúc phụ Thạch Việt mưu cao chí lớn, tấm lòng gan dạ sáng suốt hơn người. Bất kể là tài trí, những điều thế gian ít thấy ít làm thì đều cũng có hùng tâm cai trị thiên hạ.

Tuy nhiên những điều thế này, chính thúc phụ của mình về sau có thể làm được sao?

Thạch Vô Kỵ ánh mắt mờ mịt, cho tận khi Thạch Việt hỏi mới làm hắn tỉnh lại.

- Không kiêng dè, ngươi cảm giác như thế nào?

Khi Thạch Việt hỏi những lời này, Công Tôn Minh Liệt cùng Thu Nam cũng quay đầu nhìn sang. Ánh mắt chăm chú như vậy, tuyệt không bởi vì Thạch Vô Kỵ còn trẻ tuổi mà có chút xíu ý khinh thị.

Thạch Vô Kỵ là chiến võ chi thể thế gian hiếm có , chính trực kinh người. Cái này chẳng những có thể dùng cho võ đạo, mà cũng có thể dùng trên chiến trường.

Mấy năm qua, thực lực của Thạch Vô Kỵ đột nhiên tăng mạnh. Tốc độ tu hành thậm chí còn cao hơn cả Thạch Việt năm đó. Ở trong quân cũng nhanh chóng quật khởi, trở thành một tướng lĩnh Thạch gia được nể trọng nhất.

Trong vài năm chinh chiến bên ngoài, bởi vì Thạch Vô Kỵ nhiều lần có cảm giác báo trước đối với nguy hiểm làm cho Thạch gia liên tục né tránh được mấy lần nguy cơ, liên tục đánh đâu thắng đó, hát vang tiến mạnh.

Có sự tích trước đó thế này nên hai người tự nhiên cũng cực kỳ coi trọng đối với phán đoán của Thạch Vô Kỵ.

- Rất hung hiểm, ta cảm giác Tiểu Thiên thế giới này phảng phất như muốn sống lại.

Không hề do dự, Thạch Vô Kỵ đắn đo từng câu từng chữ , cố gắng nói ra rõ ràng cảm giác của mình. Lần này cũng xác thật, chính là cảm ứng trong suy tư của hắn.

Bắt đầu từ lúc đi vào nơi này, cảm giác không ổn cùng nguy hiểm lúc nào cũng vây hãm tâm linh hắn.

- Thế nhưng nếu là ta được lựa chọn, có lẽ muốn vào xem một chút. Bất kể trong mộ này có biến cố dạng gì thì Thạch gia chúng ta đều sẽ đứng mũi chịu sào.

Trong mắt Thạch Việt lộ ra vẻ tán thưởng. Đúng là như thế. Bất kể là Ân Ngự kia có được mười hai đồng nhân, hay là Tần Hoàng Mộ này có biến cố xảy ra thì quốc nội Đại Thương đều sẽ đứng đầu sóng ngọn gió.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất