Về tới Càn Thiên Sơn thành, cục diện thắng không thể chống đỡ, theo như lời nói của Tông Lam là chuyện tất nhiên.
Tứ giai Ngự Phong Câu đoạt từ Phong Dục đã bị vứt bỏ đổi thành Long Liễn, toàn thân đều là do hoàng kim chế tạo mà thành, bên ngoài còn khảm bảo thạch, kim quang lóng lánh. Tóm lại cái gì tài liệu thoạt nhìn đẹp đẽ quý giá đều được trát lên người Long Giác Dực Mã, nhìn uy phong hào hoa xa xỉ cực kỳ.
Tọa giá của Tông Vị Nhiên lúc trước có lẽ cũng như thế này, Tông Thủ lại nhịn không được, có chút xem thường phẩm vị của Tông Vị Nhiên, thật giống như là nhà giàu mới nổi.
Bất quá khi thấy con dân Càn Thiên Sơn thấy chung quanh, vẻ mặt ước mơ vẻ kính sợ thi Tông Thủ lại như có điều suy nghĩ, không phải gu style của Tông Vị Nhiên quá thấp.
Người ở thời đại này phần lớn đều đau khổ giãy dụa làm sinh tồn, ở đâu hiểu được cái gì phong cách?
Ngược lại trong mắt hắn, quả thực liễn xa hoa lệ càng có thể chấn nhiếp nhân tâm.
Mà khi mấy vạn cấm vệ giáp sĩ túm tụm đại quy mô phía dưới, Tông Thủ đã tới đỉnh Càn Thiên Phong. Đám người Tông Thế không biết đã đi về phía nào, sai người tìm kiếm bốn phía cũng không thấy thân ảnh của mấy người đó.
Điều này không nằm ngoài ý liệu của mấy người Hổ Thiên Thu, càn khôn đã định, mặc kệ Tông Thế có dùng thủ đoạn thông thiên nào cũng không thể làm khác. Thời điểm lúc này không đi chỉ có thể chờ chết mà thôi, đổi lại bất luận kẻ nào cũng sẽ trốn chạy ngay lập tức.
Tông Thủ cũng nghĩ như vậy, bất quá cảm thấy nên có vài phần phòng bị. Tất nhiên là người của Tuyết gia đã nhúng tay, vận dụng Huyễn Vụ Mê Tâm Đại Pháp, nói như vậy cũng đem Huyễn Tâm Kính tới.
Áo thuật bát giai Linh Khí này đã nổi tiếng từ lâu. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyen360.com
Nếu là có ý che dấu, như vậy chỉ cần ẩn núp xuống, bất động thì trừ võ tu Thiên Vị Võ Tông cấp một hoặc Linh Sư Nhật Du, nếu không rất khó phát giác.
Mà hắn giờ phút này, cho dù là linh lực Dạ Du Cảnh trung đoạn cũng không thể tìm ra tung tích của thứ Linh Khí này.
Kiếm bất ly thân, thân mang trọng giáp, khi Tông Thủ đi thẳng vào đến Sùng Chính Điện ngồi vào trên bảo tọa Yêu Vương cũng không có phát sinh "chuyện ngoài ý muốn" gì.
Làm cho Tông Thủ có chút kinh ngạc là nơi này có linh trận bảo vệ. Đặc biệt là trong ghế dựa có một linh trận, những người kia còn muốn chơi ám sát gì đó càng thêm khó.
Chẳng lẽ bọn họ thật định lúc này buông tha? Tông Thế thức thời như vậy sao?
Ánh mắt Tông Thủ cẩn thận đi tuần tra một phen trong điện mà vẫn không gặp cái gì chỗ khả nghi. Lông mày Tông Thủ không khỏi nhíu một cái, hồi lâu trầm ngâm. Rồi sau đó tâm thần thì thoáng thư giãn xuống. Mắt cười híp lại nhìn rất nhiều người bận rộn trong điện này, đặc biệt là Tông Lam bận đến chân không chạm đất.
Niên đại trước Linh triều có thể tính là thời đại hoang man, còn chưa tới mức nhiều lễ nghi phiền phức như vậy.
Mà Đông Lâm Vân Giới ở thời đại này, trong mắt rất nhiều người càng như biên hoang chi địa, không có chú ý nhiều như vậy.
Bất quá dù sao cũng là nghi thức kế vị của một quốc gia, cũng không thể quá mức đơn giản, một đám người hô to thành chủ thiên tuế là xong việc. Có một bộ đại điển quy nghi nguyên vẹn long trọng phức tạp, lộ thân phận cao quý của Yêu Vương, đại biểu kính ý của con dân dưới trướng Yêu Vương..
Vì thế đại điển kế vị này tuy là hơi chút rườm rà một chút nhưng rườm rà cũng rất có đạo lý.
Mà Yêu tộc có phong cách nghi thức càng lộ ra đặc dị, vốn là muốn cùng Yêu tộc chư bộ huyết minh, trả lại tam sinh tế phẩm bố cáo với thiên địa.
Phong tục còn có tàn sát người sống, chọn lựa tội nhân trong bộ tộc. Giết càng nhiều thì trong mắt Yêu tộc chư bộ có quy cách càng cao càng thoả mãn an tâm.
Bất quá Tông Vị Nhiên sáng tạo Càn Thiên Sơn thì về sau huỷ bỏ tập tục xấu này của Yêu tộc. Hàng năm tất cả tế điện đều là vô cùng đơn giản, giết heo chó các loại xem như xong việc.
Tông Thủ tự nhiên không có khôi phục ý tứ tế điện người sống, thật sự cực kỳ ngang tàng không có nhân đạo.
Mà khi hắn trông thấy Hổ Thiên Thu sai người giơ cái bình lớn do người hoàng kim chế thành, sau khi lấy một vò rượu ra thì đổi vào trong khiến Tông Thủ hơi biến sắc.
Quả nhiên khi chuẩn bị thỏa đáng đầy đủ mọi thứ thì Hổ Thiên Thu là người thứ nhất đứng ở bên cạnh vạc rượu, bắt đầu cắt tay để máu chảy vào.
Tông Thủ nhìn phân lượng, mãi tới khi Hổ Thiên Thu thả chừng hơn mười cân mới dừng.
Lúc này sắc mặt Hổ Thiên Thu trắng bệch, hai chân có chút mềm nhũn run rẩy nhưng rất là ngạo nghễ, dùng ánh mắt khiêu khích quét mắt mọi người lộ vẻ vẻ đắc ý, long hành hổ bộ trở lại chỗ của mình.
Da đầu Tông Thủ lập tức run lên, một cái huyết thệ thôi mà, có cần khoa trương như vậy không?
Cũng may tại bên người Hổ Trung Nguyên không xa, có người có thể hỏi thăm. Khi ánh mắt Tông Thủ nhìn sang, Hổ Trung Nguyên lập tức dương dương đắc ý thấp giọng nói:
- Thế tử không biết! Quy củ Yêu tộc chúng ta vào thời điểm huyết thệ, huyết phóng càng nhiều thì càng biểu thị có thành ý, làm người càng hào sảng, đối với quân thượng càng trung thành. Đương nhiên cũng có ý tứ gì khác, trung khí càng đủ, thân hình cường tráng. Phương diện này yếu thế không được. Cha ta cắt một đấu huyết, quả nhiên lợi hại, không hạ uy danh Thiết Hổ nhất tộc ta.
Tông Thủ ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ còn có này tập tục? Như thế nào chính mình lại không biết?
Sau Hổ Trung Nguyên chính là Sài Nguyên, vị này lúc trước vẫn còn có chút uể oải, bất quá giờ phút này lại cũng không chịu yếu thế. Hừ hừ! Hai tiếng thì cắt mạch máu, huyết dịch như suối tuôn ra, một lát sau thân hình lung lay như muốn đổ, khó khăn lắm nhiều hơn nửa bá so với Hổ Trung Nguyên lúc này mới cười cười giương cái cằm lên về phía Hổ Thiên Thu, rồi sau đó là lung la lung lay tiêu sái trở về.
Vị thứ ba là Linh Huyền, vị tộc trưởng Mục Lang nhất tộc này cũng rất ngoan, huyết cắt ta chỉ kém Hổ Trung Nguyên một chút. Cơ hồ hôn mê tại chỗ được đỡ trở về ghế của mình.
Bất quá cử động lần này hiển nhiên là rất đắc nhân tâm, không chỉ là mọi người trong điện sắc mặt ngưng trọng, mà mấy vị tướng lãnh không bị tẩy trừ đều nhao nhao lộ ra vẻ khâm phục.
Tộc trưởng chư tộc đằng sau quả nhiên giống Hổ Trung Nguyên nói, cắt màu càng nhiều thì càng là vênh váo tự đắc, chân đi chữu bát (八) vô cùng tự đắc. Những người thân thể yếu, huyết phóng được ít thì vẻ mặt xấu hổ, dùng tay áo che che mặt, quả thực không mặt mũi nào gặp người.
Khi hơn hai trăm bộ tộc phóng hết huyết, trong vò hoàng kim cơ hồ đều là huyết dịch, mùi tanh trùng thiên.
Bất quá cái này cũng chưa tính xong, kế tiếp là quan văn tướng lãnh có chút thân phận trong thành, những người này vốn chỉ là tiện thể, ý tứ thì nguyên một đám so đấu với nhau, huyết chảy ra không kém.
Tông Thủ không khỏi trợn trắng mắt, nhìn một đám người huyết khí suy yếu. Trong lòng thầm nghĩ nếu là có cường địch vào lúc này tấn công Càn Thiên Sơn thì chỉ trong một khắc sẽ mất đầu. Phong tục này quá ngu muội rồi, sau này mình nhất định phải bãi bỏ, kiên quyết bãi bỏ!
Trong mọi người còn nhìn thấy Doãn Dương, Liên Thành, Hổ Thiên Thu quả không nuốt lời, hai người đều là thân ở chức vị quan trọng, Doãn Dương là thống lĩnh cấm quân trấn thứ tư mà Liên Thành cũng làm Đô úy, miễn cưỡng có tư cách, tham dự kế vị đại điển, bất quá đều đứng ở điện cuối cùng.
Họ cũng học những người khác một đao hoạch xuất cắt bên trên cổ tay một miệng vết thương, con mắt không nháy, bộ dạng rất là uy vũ phóng khoáng.
Chỉ có Tông Nguyên, toàn bộ không quan tâm ánh mắt người khác, chỉ thả ra vài giọt huyết, coi như là xong việc làm hắn có chút vui mừng.
Cuối cùng mới đến phiên
Tông Thủ, bị mấy ngàn ánh mắt trong đại điện nhìn chằm chằm vào, hắn đứng trước Hoàng Kim huyết vạc.
Vốn ý tứ là muốn học lần trước huyết thệ cũng chỉ giả vờ giả vịt, phóng vài giọt huyết cho xong việc.
Nhưng giờ phút này vạn chúng chú mục, mấy ngàn con mắt đều lộ vẻ chờ mong. Trong lòng Tông Thủ không khỏi bất đắc dĩ, thời đại này quan niệm của con người rất đơn giản. Thời điểm lúc này ngươi chảy càng nhiều máu thì mọi người lại càng là tán thành, còn không sẽ bị khinh bỉ.
Trong lòng tự an ủi, dù sao cả đời này cũng chỉ đau nhức lúc này đây mà thôi. Nhiều người như vậy tụ cùng một chỗ so với mỗi một đám thì tốt hơn.
Hắn cắn răng một cái cầm đao nhắm mắt cắt vào tay tay, mặc kệ huyết dịch chảy ồ ồ.
Trong lòng hối tiếc, từ khi đi vào thời đại này, hắn chỉ vẹn vẹn có mấy lần bị thương đều là bởi vì huyết thệ.
Ước chừng nửa đấu huyết thả ra, Tông Thủ đã cảm giác được choáng váng, Tiếp theo lại sinh ra linh cảm, nhãn châu xoay động, liền trực tiếp nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt tím vàng ngã về phía sau.
Người phụ cận cả kinh nhao nhao đưa tay đỡ lấy, dìu Tông Thủ trở lại phía trên bảo tọa, bấm nhân trung rồi uống đan dược mới cứu tỉnh Tông Thủ.
Giờ khắc này trong điện, vô luận là Hổ Thiên Thu hay là Sài Nguyên, một đám cựu thần của Tông Vị Nhiên nước mắt tuôn đầy mặt, cảm động vô cùng.
Thế tử tuy rằng thân thể yếu nhược nhưng không hổ là nhi tử của tiên quân, có phong phạm vương giả. Ngươi nhìn thành ý của ngài ra sao? Vì huyết thệ cùng mọi người mà ngất xỉu.
Chỉ có Hổ Trung Nguyên vỗ vỗ gáy, vẻ mặt nghi hoặc. Trong lòng thầm nghĩ thân thể thế tử yếu như vậy sao?
Thể lực đúng là yếu, chạy lên hai canh giờ đã muốn thở. Bất quá không có nghĩa là thân thể yếu, trong ấn tượng của khi hắn thế tử gầy yếu nhưng mà khí huyết cường hoành, cường tráng còn giống đầu ngưu.
Tiếp theo mới là huyết minh, do tế tự đem một chén chén huyết tửu phân phát cho mọi người trong điện. Tông Thủ cũng chia một chén, cảm thấy huyết khí xông vào mũi.
Trong chén này có chín thành đều là huyết. Cơ hồ hắn bóp mũi mới miễn cưỡng nuốt xuống bụng.
Huyết thệ hoàn thành, mọi người lại ba quỳ chín khấu, lúc này mới đem nghi thức kế vị nửa phần trước hoàn thành.
Cuối cùng là tế thiên, do hơn mười vị tộc trưởng bài danh top đầu đồ tể tam sinh. Lúc sau Tông Thủ một mình leo lên đỉnh Càn Thiên Phong, bên ngoài Cô Huyền Nhai tế thiên, được tế tự chỉ dẫn tuyên cáo tế văn, hướng trời xanh cầu xin thì hoàn tất.
Tại Đông Lâm Vân Giới, đã xem như chính quy. Càn Thiên Sơn thành gia đại nghiệp đại, lúc này mới hoàn tất.
Bất quá động Tông Thủ trông thấy tế thiên đài lông mày nhíu lại, trong mắt ẩn thấu vui vẻ. Hắn cuối cùng là biết rõ, đám người Tông Thế sẽ động thủ ở nơi này.