Khóe môi Tông Thủ nhếch lên, hắn cười nhẹ, nghe tới bổn sự trị quốc thì không sai còn có mấy câu khiến cho Càn Thiên Sơn thịnh vượng phát đạt thì trên mặt hắn lại nhịn không được hơi đỏ lên.
Chính mình ý định ở chỗ này vài ngày rồi rời đi. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com
- Bất quá ta nghe nói quân thượng, trước kia là thế tử không phải không biết võ sao?
- Dừng! Ai nói bậy thế? Quân thượng ngày đó chính tay chém đầu Tông Thế, nghe nói những Huyền Võ tông sư được mời đến đều chết trong tay hắn. Lúc này mới ở trên tế thiên đàn lên, một lần hành động đóng đô. Trước kia chỉ là ẩn nhẫn không phát, hiện tại quả nhiên là mười năm không minh, bỗng nhiên nổi tiếng. Gọi là cái gì nhỉ, đúng rồi! Là giả heo ăn thịt hổ! Thế tử hắn một thân bản sự, sao có thể khoe khang như Tông Thế? Đây mới là phong phạm thế gia! Cái gì đệ nhất thiên tài Đông Lâm Vân Giới, ta nhổ vào! Chỉ bằng hắn cũng xứng? Vừa so sánh với quân thượng thật sự là thứ đồ tầm thường rác rưởi!
- Không chỉ như vậy, các ngươi nghe nói sao? Quân thượng hắn hiện tại đã tự nghĩ ra nhất tộc rồi, gọi Càn Thiên Tông thị. Trước kia Thiên Hồ tông gia chỉ còn lại có mấy người, còn có Thiên Hồ Tông thị Tông Bá, Tông Chính cực lực phản đối, kết quả bị quân thượng ngạnh sanh sanh cãi lại. Vị Tông Bá kia nghe nói là Linh Sư Hoàn Dương cảnh đỉnh phong, chỉ nửa bước có thể tiến vào Nhật Du Cảnh giới, nhân vật lợi hại như thế lại không làm gì được thế tử.
- Theo ta thấy ra, lợi hại nhất vẫn là thao lược của hắn. Lúc trước căn bản là không nhúc nhích thì đã chiếm mấy vạn quân thành đông, đè phục Phong Hùng, Mục Lang hai tộc. Tộc trưởng Linh Pháp Không cũng bị trục xuất. Nếu không phải Tông Thế phản bội cấu kết kẻ thù bên ngoài muốn ám sát quân thượng. Người khác chỉ sợ cũng không biết quân thượng hắn thật ra là thiên phú tuyệt đỉnh, tuyệt thế cao thủ!
Tông Thủ càng nghe càng là trong lòng vui mừng, thầm nghĩ dân chúng Càn Thiên Sơn thành vẫn tốt, làm rõ sai trái. Tông Vị Nhiên cũng xác thực rất cao minh, lúc này kinh doanh mười năm đã khiến nghìn vạn người dân tâm sử hướng.
Kế tiếp cũng không có gì hay, Tông Thủ tiện tay mua ba cái trâm ngọc châu, một cái cắm ở búi tóc Sơ Tuyết, một cái tức thì cho Nhược Thủy, cuối cùng một cái giấu vào trong tay áo, hai nữ đi theo có phần vui mừng.
Tiếp theo đang lúc hắn quay người rời đi, sau đó sắc mặt bỗng nhiên cứng ta, lúc trắng lúc xanh biến ảo.
Chỉ nghe tên còn lại cách đó không xa rất là kinh dị nói:
- A? Nguyên lai các ngươi chỉ nghe qua những điều này. Quân thượng thật không đơn giản, các ngươi nghe nói mấy năm trước, tại phía nam vài đầu lục giai yêu thú La Phương Thành cuồng bạo không? Người khác đều nói là tiên quân tự mình xuất thủ, bất quá chút ít ngày trước, ta nghe người ta nói, kỳ thật việc này là quân thượng tru sát. Từ vài năm trước đó, thế tử có thể chính tay giết lục giai yêu thú rồi!
- Ngươi cũng nghe qua việc này? Xem ra hơn phân nửa là sự thật. Bất quá tin tức của ta tại đây không chỉ là điểm ấy mà thôi. Ba năm trước đó ở bên trong Tà Linh Câu có Âm Giao làm loạn thế tử cũng xuất thủ bức lui yêu ma. Kỳ thật thời điểm quân thượng mười tuổi đã đánh khắp rất nhiều tuấn kiệt Càn Thiên Sơn thành chưa từng đối thủ. Về sau tiên quân lo lắng thế tử quá mức xuất sắc, lúc này mới đem quân thượng đuổi đến Lâm Hải Thư Viện tu tâm dưỡng tính đó.
- Còn nữa, ngày đó tại Càn Thiên Sơn đỉnh, nghe nói không chỉ có riêng mấy vị Huyền Võ tông sư chết mà còn một vị Thiên Vị Võ Tông chết ở dưới thân kiếm của quân thượng.
Tông Thủ nghe được thì khóe môi có chút run rẩy, như thế nào những lời này càng ngày càng không hợp thói thường rồi hả?
Bắt đầu còn tưởng rằng là đồn đãi sai lệch, thời gian dần trôi qua lại cảm giác không đúng. Những lời này nói rất đúng, lúc đầu thì giống chuyện lạ nhưng thật ra là sơ hở khắp nơi, tựa hồ là có người cố ý gây nên.
Hơn nữa những người này nhất định là đối với những gì hắn trải qua không có tinh tường.
Sau đó trong nháy mắt lông mày Tông Thủ lại nhảy lên, sát khí ngập trời.
Chỉ nghe lại có một người, thần thần bí bí nói:
- Chư vị nghe nói Tông Nguyên không? Người được xưng là Tử Lôi Thương, ở bên trong Hải Hạp mã đạp ngàn quân, chiến tướng vô song của Càn Thiên Sơn ta. Trước kia đi theo Tông Hạo, về sau không hiểu thấu lại đầu nhập quân thượng, người khác đều thấy kỳ quái, bất quá ta nghe nói, quân thượng từ lúc ở Lâm Hải Thư Viện đã có không ít mỹ nam. Nguyên nhân chính là quân thượng quá mức phong lưu, lúc này mới bị đuổi ra khỏi Lâm Hải Thư Viện --
- Ác ác, việc này ta nghe nói qua!
Người đối diện lại có một nam tử, cười tà ác:
- Nghe nói còn có Thập Vạn Huyết Sát Lý Tà Linh. Mấy tháng trước chính là bị quân thượng một kiếm đánh bại. Về sau quân thượng thấy hắn tướng mạo đẹp thì thu làm nam sủng dưới háng. Kết quả vậy Lý Tà Linh tính tình cương liệt không chịu nên bị quân thượng giết đi!
- Không ngờ còn có việc này, thật sự là không thể tưởng được oa! Quân thượng lại là người như thế.
Người bên cạnh nhao nhao vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, còn có một lão giả rất là đau lòng nói:
- Thật sự là thói đời, thế đạo bại hoại. Đều là tiên quân hắn quanh năm đánh trận, không có dạy dỗ nhi tử để cho quân thượng hắn đi lối rẽ. Ta nói, hắn khi còn bé tại Càn Thiên Sơn thành chạy loạn khắp nơi thường rất hoan hỉ nhìn chằm chằm vào dung mạo những bé trai xinh đẹp.
Thái dương Tông Thủ toát ra nhiều sợi gân xanh, đồn đại loạn thất bát tao, Sơ Tuyết bên cạnh âm thầm cười nhưng không dám, chỉ có thể không ngừng dùng chân đạp đất, vỗ ngực.
Một đôi mắt của Nhược Thủy cũng chuyển thành trăng lưỡi liềm, nàng lấy tay bụm lấy môi chuyển mặt sang phía khác, thân hình khẽ run phảng phất là cành liễu lắc lư theo gió.
Câu nói kế tiếp càng ngày càng khó nghe, Tông Thủ chẳng muốn hoen ố lỗ tai chính mình liền dứt khoát đem phong bế thính lực.
Trong lòng thầm nghĩ vốn đang chỉ là ý định đi xem Thập Lý Linh Hương Đinh, nhưng hôm nay thì không đi không được rồi. Nếu không chứng minh hùng phong của mình thì như thế nào dẹp loạn những lời đồn này.
Lại hừ lạnh một, Tông Thủ hỏi Nhược Thủy:
- Có tin tức đằng sau tấu lên không?
Nhược Thủy vốn là lắc đầu, tiếp theo lại có chút gật đầu nói:
- Có chút tin tức! Nhược Thủy đều tuyển đi ra, kết quả bị quân thượng một cước đá lăn ra.
Khi nàng nói chuyện, lại từ trong tay áo xuất ra mấy tấm da thú viết chữ:
- Hôm qua, bắt đầu từ sáng sớm, ở bên trong Càn Thiên Sơn thành đã có người rải lời đồn, Nhược Thủy tra xét hồi lâu, cũng không phát hiện tung tích đám người. Chỉ biết trong đó, nhất định có Thiên Vị Võ Tông hoặc Linh Sư Nhật Du Cảnh tham dự.
Tông Thủ tiếp nhận da thú, chỉ thấy lại là Vân Hà Sơn cùng Liệt Diễm Sơn, hai tòa Yêu tộc Đại Thành:
- Hôm qua Vân Hà Sơn thành chủ Phong Nộ, trong thư phòng chợt cười to mấy tiếng. Nói nguyên lai chỉ là đồn đãi mà thôi, chớ tin. Càn Thiên tiểu nhi, cho rằng rải những lời đồn này chính mình thực có thể trở thành tuyệt thế cao thủ? Người ở Càn Thiên Sơn thành chính thức đáng sợ chỉ có rải rác mấy người Hổ Thiên Thu, Tông Lam, Khâu Vi, Tông Nguyên mà thôi. Có mấy người trợ giúp, dù là ngu ngốc cũng làm Càn Thiên Chi Chủ được.