Thần Hoàng

Chương 311: Sư đệ Tông Thủ

Tông Thủ vô tình phất phất tay lười được phản ứng, mở một tấu chương ra.

Đang muốn phê duyệt, chợt nghe bên ngoài có một tiếng cười truyền đến:

- Khuya khoắt, nhưng không quên xử lý chính vụ, đứa nhỏ ngươi có chút cần chính. Chỉ chẳng biết tại sao muốn định một tháng sau đi Vân Hải săn bắn? Chẳng lẽ ngươi không biết bên ngoài Càn Thiên Sơn thành đang có cường địch rình mò?

Trong nội tâm Tông Thủ "Lộp bộp" một tiếng, Hiên Vận Lan cũng còn chưa kịp rời đi đồng dạng mở to mắt ngạc nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Sau một khắc chỉ thấy một nam tử từ cửa chính bước vào, thị vệ bên cạnh giống như tượng gỗ, căn bản là không hề phản ứng.

Sơ Tuyết cùng Nhược Thủy đứng ở sau lưng Tông Thủ quá sợ hãi, mãi tới khi trông thấy Triệu Yên Nhiên sau lưng người này lúc này mới thoáng bình tĩnh.

Hiên Vận Lan không hiểu ra sao, nàng nhận ra cô gái này là đồng môn Thất Linh Tông, còn nam tử có thân phận như thế nào?

- Không thể không quản được, tài lực Càn Thiên Sơn thành đã cạn, tên đã lên dây không thể không bắn, mà nguyên nhân chính là biết được mới dẫn hắn đi ra.

Tông Thủ chỉ suy ngẫm chốc lát rồi buông bút, sau đó đứng trước án thư lấy lễ vãn bối lên tiếng:

- Không biết tiền bối xưng hô như thế nào?

Hắn không dám có nửa điểm bất kính, người này có thể làm Long khí Càn Thiên Sơn thành ngủ đông, ở ẩn, sợ xa xa không chỉ là tiên cảnh mà thôi. Kiếp trước của hắn cũng chưa đạt tới cấp độ này.

Nam tử mặc nho phục không chút khách khí ngồi xuống trên ghế rồi lại phẩy tay áo một cái đỡ Tông Thủ dậy nói:

- Ngươi là vua của một nước, không cần đa lễ. Về phần bản tôn chính là Thương Sinh Đạo Chi Chủ, xưng hô như vậy đúng là khó xử.

Ánh mắt Tông Thủ lập tức co rụt lại, trong mắt cuối cùng hiện ra vài phần ngoài ý muốn.

Hắn nghĩ người tới có thể là Ngũ Tuyệt Trang Chủ Nghiêm Phàm hay là vị Thái nguyên tông chủ hoặc trưởng bối sư môn này.

Toàn bộ không ngờ tới rằng lại là Tọa Tôn của Thương Sinh Đạo.

Hắn nghe nói người này từ lúc ở thời đại Thần Hoàng đã là cường giả Thánh cảnh.

Võ giả Linh Sư bước vào tiên đạo chi môn, chính là sáu đại cảnh giới: Linh Cảnh, Tiên Cảnh, Thần Cảnh, Thánh Cảnh, Chí Cảnh, Chân Cảnh. Truyền thuyết ở thế gian có ba năm người mà thôi, là chân chính đỉnh phong ở chư giới, rất ít khi nhìn thấy.

Mà vô luận là vạn năm trước thời đại Vân Hoang hay là bên trong giới, Thánh cảnh cường giả đã tung hoành vô địch.

Nhưng theo như hắn được biết, người này sớm đã ly khai giới này ngao du trong hư không mới đúng.

Cường giả như vậy nếu đi vào Vân Giới trước khi linh triều xuất hiện sẽ bị áp chế.

Một thân bổn sự, ít nhất phải rơi xuống chín thành thậm chí có cường giả cửu giai lấy mạng của hắn được.

Vì vậy vô luận Linh Sư võ tu, một khi tiến vào đến tiên đạo, sẽ đem hết toàn lực thoát ly giới này.

Không biết người này có phải vì sự tình của chính mình mà mạo hiểm phản hồi Vân Giới? Hắn có nên vì bản thân mà cảm thấy tự hào không?

Thanh niên mặc nho phục do dự một lát thì quyết đoán:

- Ta tên là Ngụy Húc, sau này ngươi có thể gọi ta là Ngụy sư huynh.

Không chỉ Triệu Yên Nhiên sửng sốt, Hiên Vận Lan bên cạnh cũng giật mình đến nghẹn họng nhìn trân trối.

Lúc trước nghe nói thanh niên này là Tọa Tôn của bọn họ, nàng đã gần như mất đi năng lực suy nghĩ.

Trong nội tâm dấy lên sóng gió, bất quá thần sắc Hiên Vận Lan khá tốt, còn Triệu Yên Nhiên thì vẻ mặt tái nhợt, chán nản vô cùng.

Sư đệ của Tọa Tôn tính toán bối phận chẳng phải là phải gọi tiểu tử này là Thái Thái Thái Thái Thái Sư Thúc Tổ sao? Trước kia còn tưởng rằng sẽ là sư đệ mình kia mà.

Tông Thủ cũng 'Ah' một tiếng, sững sờ nhìn người thanh niên này, trong lòng suy nghĩ, mình có bối phận ngang hàng cùng nhân vật tám ngàn năm này sao?

Bất quá mặc hắn to gan lớn mật trước mặt nhân vật như vậy cũng không dám gọi hai chữ sư huynh, không thể tùy tiện nói ra miệng.

Giả ngu cũng không được, Tông Thủ chỉ có thể lại tụ linh thành chữ:

- Tông Thủ ta có tài đức gì mà dám nói như thế?

- Không dám hay là không muốn, chẳng lẽ ngươi ghét Thương Sinh Đạo ta?

Ngụy Húc cười cười, mắt lộ ra vẻ hài lòng:

- Dùng tư chất của ngươi, nếu là đặt ở trong Thái Huyền Tông sẽ chỉ khiến ngươi chậm trễ, vốn muốn thu ngươi làm đồ đệ nhưng bổn tọa đoạt ngươi thì những người kia ở Thái nguyên nhất định oán ta bất công. Mà ngay cả mấy vị sư huynh cũng sẽ oán ta, vì thế ta thay sư mẫu đã vũ hóa (đi bán muối rồi) tới thu đồ đệ, cũng xem như Thái Nguyên Tông nhất mạch. Nhớ rõ sư mẫu một mực nguyện vọng để ta tìm một đệ tử kế thừa y bát của nàng...

Tông Thủ vốn rất cao hứng và kinh hỉ, nghe được sư phụ mình đã "vũ hóa" thì không khỏi phát khổ, cái gọi là vũ hóa chỉ là một ít thuyết pháp êm tai, thật ra là đã chết rồi.

Đây chẳng phải là nói mình vẫn không có ai đỡ đầu sao? Hài tử không có mẹ thì như cỏ ngoài đường, không có sư phụ cũng giống như vậy. Câu nói kế tiếp hắn không có chú ý nghe, dù sao cũng không trọng yếu lắm.

Bất quá khi lời của Ngụy Húc hạ thấp thì chỉ thấy một đoàn Linh Năng không màu lặng yên nhảy vào cổ họng hắn.

Sau đó Tông Thủ vui vẻ biết được mình đã có thể mở miệng nói chuyện.

Không hổ là thánh cảnh cường giả, vô thanh vô tức đã khiến dây thanh quản của hắn khôi phục, liên tục ngày cố gắng cũng không có dấu hiệu khôi phục, hắn nghĩ phải mất tháng hoặc cả năm may ra mới có thể khôi phục. Lúc này cuối cùng đã bỏ được một cái tâm bênh.

Không chần chờ nữa, Tông Thủ hành đại lễ cúi đầu nói:

- Tông Thủ nguyện theo lệnh của Tọa Tôn.

Trong lòng hắn biết Ngụy Húc đã quyết định thì chính mình không có nhiều lựa chọn, ngược lại còn không bằng dứt khoát. Chỉ là trong lòng âm thầm hiếu kỳ, dùng tư chất Thông Linh kiếm đạo chính mình bày ra, hẳn là Kiếm Tông có khả năng hơn mới đúng. Cũng không biết hai tông đã có giao dịch gì, tiếp theo Ngụy Húc phảng phất cảm ứng tâm linh với hắn nên gật đầu nói:

- Lễ này ta thay sư thúc nhận, sau này không cần như thế! Tông Thủ ngươi mười bốn tuổi tiếp xúc ngộ kiếm ý, dùng sức một mình đột phá Thiên Nhân chi chướng. Ta thấy thiên tư và tâm tính của ngươi chỉ sợ còn hơn ta năm đó, lúc này mới dẫn ngươi vào làm môn hạ của sư thúc. Bất quá sư đệ ngươi cũng không được vì vậy mà kiêu căng tự mãn. Ngươi biết kiếm tông chi chủ kia vì sao lại buông tha ngươi không? Là bởi vì trong đại lục xuất hiện một vị tuyệt thế chi tài. Mười chín tuổi linh pháp võ đạo đều đạt tới cảnh giới Huyền Võ Hoàn Dương đỉnh phong. Kiếm đạo không bằng ngươi lại Linh Võ hợp nhất, một người một kiếm tru sát một đầu Lôi Liệt cự mông. Vì vậy họ mới trao đổi với ta giúp hắn có được lương tài mỹ ngọc, Kiếm Tông nhường ngươi cho Thương Sinh Đạo ta.

Tông Thủ lập tức hít sâu một hơi, ngược lại hít một hơi hàn khí. Trong lòng hắn tuy có chút bất mãn đối với Kiếm Tông bởi chẳng ai muốn bị ném bỏ. Bất quá mười chín tuổi Linh Võ hợp nhất, lại làm cho hắn triệt để bội phục.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất