Tông Thủ nhíu mày, thầm nghĩ nha đầu kia, rõ ràng còn thực nắm chắc hóa giải sao?
Nơi này chính là dị địa mà một vị bằng hữu xuất thân yêu tộc trong trò chơi của hắn vô tình phát hiện ra.
Phát hiện hơi nước bên dưới, có kỳ hiệu tăng lên chân khí thể chất thì liền bôn tẩu bốn phía muốn giải được độc tố trong đó. Nhưng lại nghĩ hết biện pháp cũng không làm được.
Cuối cùng bất đắc dĩ, chỉ đành nhờ mấy hảo hữu giúp đỡ. Tông Thủ khi đó vừa hay rãnh rỗi, cũng gấp gáp tăng lên thực lực của mình, vì vậy từng tham dự vào đó.
Tuy không xuất lực gì, cũng không được chỗ tốt gì, bất quá cuối cùng cũng biết được cách lợi dụng dị năng những hơi nước này.
- Không cần thiết! Trực tiếp từ nơi này nhảy xuống là được, đến dưới rồi ta tự có biện pháp.
Hổ Trung Nguyên mày rậm vặn vẹo uốn éo, bất động thanh sắc lui về phía sau một bước. Thầm nghĩ đây không phải là lừa người sao?
Vừa rồi leo lên, trọn vẹn hơn hai ngàn trượng. Vực sâu dưới kia, lại càng không biết sâu bao nhiêu. Bọn hắn là võ tu, cũng không phải Linh Sư, chi có sau Thiên Vị mới có thể ngự không mà đi. Hơn hai ngàn trượng, vách núi này đủ khiến bọn hắn thành bánh thịt rồi.
Hơn nữa sương mù phía dưới này, rõ ràng có độc a?
Tóm lại vẫn nên xem tình huống trước, đợi người bên cạnh thử xem sâu cạn đãnói sau.
Đang nghĩ như vậy, Tông Thủ lại chẳng biết lúc nào đã đến sau hắn, bất động thanh sắc, đưa chân lên đạp.
Hổ Trung Nguyên lập tức ‘ ah ’ thảm một tiếng, từ trên vách đá rơi vào trong sương mù dày đặc, bất quá một lát đã không thấy bóng dáng. Chỉ để lại dư âm truyền đến:
- Linh Huyền Sài Nguyên, hai người các ngươi nếu có thể trở về phải nói cho cha ta biết không nên báo thù cho ta. Là do Hổ Trung Nguyên ta công cao chấn chủ, quân thượng đố kị người tài.
Thanh âm sau đó đã không nghe được nữa. Khoé môi Tông Thủ co lại, tiếp theo rất là hòa thiện đích cười nói với mấy người chung quanh.
- Là tự các ngươi nhảy? Hay là ta đá các ngươi xuống?
Sài Chu có chút chần chờ, cẩn thận nhớ lại, xác định Tông Thủ bức giết bọn họ chỗ này tựa hồ cũng không có chỗ tốt gì lập tức cũng chỉ có thể kiên trì, nhảy dựng xuống dưới.
Đã có hai người Hổ Trung Nguyên và Sài Chu đi đầu, mọi người chung quanh cũng đều không chần chờ nữa, nhao nhao nhảy xuống.
Bất quá những người có tạo nghệ sâu đậm ở mặt linh pháp như Thi Đan Linh Huyền ngược lại không sợ. Từng người thi triển đạo pháp, hư không hiện lên, rơi xuống chỗ sương mù dày đặc kia.
Chỉ một lát sau, trên đỉnh núi lại chỉ còn lại một mình Tông Thủ.
Tông Thủ lại không lập tức đuổi theo, mà đi tới một bên khác, vẫn như trước nói một câu:
- Ngươi là tự mình nhảy? Hay là để ta đánh xuống?
Nơi như không có vật gì kia bỗng nhiên quang ảnh biến ảo, một đầu cự sư đen nhánh bỗng nhiên hiện ra thân ảnh. Đúng là đầu Lung Ảnh Sư tên tiểu Trí kia của Tông Thủ.
Ghé vào nơi vách, ánh mắt nó rất đáng thương quay đầu trông lại.
Tâm niệm trong lần nữa truyền đến cảm ứng, Tông Thủ lập tức liền đau đầu.
Đầu sư tử này, rõ ràng sợ độ cao!
Cũng không muốn nói nhảm với nó, Tông Thủ trực tiếp đá một cước khiến đầu Lung Ảnh Sư kia rơi xuống vực sâu.
Rồi sau đó Lôi Dực kiếm cũng bỗng nhiên bay vút lên mà lên, đến dưới chân hắn. Mang theo thân thể hắn bay xuống dưới.
Thân hình lảo đảo lắc lắc, có chút bất ổn. Tông Thủ lại cảm thấy mới lạ, sử dụng thủ đoạn Linh Sư, ngự khí lăng không mà đi, đối với hắn mà nói, hay là lần đầu.
Chỉ tiếc phương diện linh pháp của hắn cũng quá mức không lưu loát, khống chế mất linh, không dám có động tác quá lớn, chỉ có thể thành thành thật thật trầm xuống dưới sương mù.
Ước chừng 120 trượng, Tông Thủ đã đạp xuống đất bằng, ngầm trộm nghe thấy trong sương mù dày đặc kia truyền đến thanh âm chém giết.
Ngay lập tức sau đó Tông Thủ cũng cảm giác có người đang thi triển linh pháp, lập tức đưa tới một đoàn cuồng phong, thổi tan toàn bộ sương trắng vây quanh kia.
Sau đó đã thấy mấy người kia tụ cùng một chỗ. Duy chỉ có Hổ Trung Nguyên là tương đối không may, bị một đầu ngũ giai tinh thú bộ dáng có chút cổ quái gắt gao cuốn lấy, tình hình tựa hồ còn có chút chật vật.
Quanh người đầu linh thú kia, sương mù dày đặc ngưng mà không tiêu tan, dù cuồng phong quét qua cũng không thể thổi tan. Qua lại trong sương mù, lập loè. Mặc dù giờ phút này Hổ Trung Nguyên đã có tu vị Huyền Vũ tông nhưng cũng bị ép vô cùng chật vật.
- Là Vụ Lang!
Thi Đan nhíu mày, bước về phía Tông Thủ thi lễ nói:
- Quân thượng, đầu Vụ Lang này tựa hồ có chút cổ quái. Có chút khác với trước kia ta thấy.
Hiên Viên Y Nhân cũng làm như vậy, bất quá linh quyết thi triển lại có chút đặc dị. Rút tới một ít hơi nước ở phụ cận. Rồi sau đó lơ lửng trước người, không ngừng biến hóa màu sắc. Đợi đến sau khi Tông Thủ tới thì mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, tán linh pháp đi nói:
- Ta đã kiểm tra qua, trong hơi nước có độc. Bất quá hàm lượng cực thấp, trên Tiên Thiên cũng không cần để ý. Chỉ có Nhược Lan là cần phải cẩn thận, không thể ngốc quá lâu trong sương mù. Bất quá nàng có ta chiếu cố, cũng không sao.
Mọi người cũng đều buông lỏng tâm thần, trước kia đều ngừng thở, bế huyệt đạo toàn thân, đoạn tuyệt liên hệ với Thiên Địa Linh Năng. Nhược Thủy càng phân ra chân khí bảo vệ quanh thân Nhược Lan, dùng cách thể độ khí để duy trì hô hấp cho Nhược Lan, lúc này mới yên tâm lại.
Tông Thủ đã sớm biết như thế, ánh mắt thủy chung bình tĩnh nhìn đoàn sương mù dày đặc bên cạnh Hổ Trung Nguyên.
Thật là có chút bất đồng với ngũ giai Vụ Lang bình thường, đầu tinh thú này so với cùng giai cường đại hơn không chỉ một bậc. Toàn thân mọc lấy lân phiến đặc dị, đao kiếm khó có thể làm thương tổn. Hổ Trung Nguyên mấy lần dùng Hổ Bá Đao chém lên, nhưng chỉ mang theo một tia hỏa hoa, bản thể Vụ Lang kia không chút tổn thương nào cả.
Lại cùng trong ấn tượng của hắn giống nhau như đúc.
Giờ phút này Tông Thủ lại lâm vào suy ngẫm, nhớ tới trò chơi Thần Hoàng.
Tất cả tình cảnh trong trò chơi, cùng diện mạo Vân Giới vạn năm trước kia có rất nhiều bất đồng, cũng có chỗ tương đồng.
Mà khiến người giật mình nhất là một ít chỗ bí mật lại tương hợp thần kỳ.
Đối với chỗ mật địa này, Tông Thủ vốn cũng không nhiều hi vọng. Dù sao trong các loại sách ghi lại đời sau cũng không có ghi lại kĩ càng.
Hơi chút có liên hệ cũng chỉ có một câu linh nguyên kháng hi tử, bất năng địch, đoạn vĩ cầu sinh, kỳ vĩ trụy vu táng thánh chi địa, nói đến sư bá kia của hắn, tổ sư Thương Sinh Đạo là hơi có chút liên quan.
Cái gọi là táng thánh chi địa, chính là chỉ bên này. Nghe đồn thời đại Vân Hoang đã từng có đến mười hai vị thánh nhân, không biết sao, trong một đêm, toàn bộ vẫn lạc, vì vậy chỗ kia gọi là táng thánh chi địa.
Tông Thủ về sau đã từng cố ý khảo chứng qua, phát hiện phía nam tây bình tỉnh có bảy thành khả năng là nơi gọi là chư thánh vẫn lạc kia.