NHưng lúc nhìn thâm đàm này, cũng hơi phát sầu. Hiện tại Lôi Đình Dực Giao của hắn xác thực đã tới Thất Giai đỉnh phong. Nhưng còn cách hóa long lại vẫn có chút chênh lệch.
Lẽ nào phải đợi lần này, sau khi đi ra ngoài rồi nói?
Bên kia Diệp Phi Sương tựa hồ là nhìn ra khó khăn của Tông Thủ, liền lạnh giọng cười:
- Nếu muốn hóa long, ở trong hồ này là tốt nhất. Nguyên Uẩn Tuyền cũng không phải là không thể lấy ra được. Bất quá linh hiệu sẽ lại giảm thấp không ít. Ta ở chỗ này có vài giọt Lôi Đình Long Huyết, liền tạm thời cho ngươi mượn. Bất quá ngày sau, cần nhớ kỹ phải trả lại....
Bỗng dưng lại ném ra một cái bình nhỏ, Diệp Phi Sương cũng bừng tỉnh đại ngộ lại đây nói:
- Chỗ ta cũng có!
Từ trong túi Càn Khôn tìm kiếm móc ra một bình nhỏ, chọc cho Diệp Phi Sương trợn mắt trừng trừng.
Tông Thủ cũng không chút khách khí tiếp nhận, mở ra xem, trong mắt nhất thời vui vẻ.
Đây là Tiên Cảnh Chân Long tinh huyết, có lẽ không bằng Ngao Khôn, lại cùng với Lôi Đình huyết mạch cùng một loại huyết mạch, tác dụng càng mạnh hơn một ít.
Đem vài giọt trong đó thu hồi như cũ. Long Huyết còn lại nhất nhất bắn ra bên cạnh, lần thứ hai hiện thân đã ở trong miệng của Lôi Đình Dực Giao.
Người sau tê rống một trận, vẫy đuôi một cái, đã lặn vào bên trong thủy đàm. Linh quang kinh đãng, cả cái thủy đàm này, cũng bắt đầu sôi trào, bốc lên vô số bọt nước.
Sau đó lại triệt để không còn tiếng động...
Tông Thủ vốn là vô cùng mong chờ, lúc này lại kinh ngạc, sau đó nghi hoặc nhìn về phía hai tỷ muội Phi Sương Phi Hàn.
Diệp Phi Sương nhất thời đau đầu day day thái dương:
- Ngươi cho là lột da hóa long dễ dàng như vậy sao? Đổi lại bình thường, chí ít cũng phải cần bảy bảy bốn mươi chín ngày. Mặc dù là có Nguyên Uẩn Tuyền tương trợ, tùy thời khôi phục được thương thế, vậy cũng cần tròn mười hai canh giờ.
Tông Thủ nghe vậy xấu hổ cười vài tiếng, thiếu chút nữa quên mất, chính mình trước đây cũng đã từng đọc được ở trong sách.
Lại nhìn kỹ ở trong hồ, chính là vết thương chằng chịt. Nhưng Nguyên Uẩn Tuyền này hiệu quả cũng xác thực phi phàm. Vô luận thương thế có trầm trọng thế nào, cũng đều có thể cấp tốc khôi phục, vẫn duy trì nguyên khí tràn đầy.
- Nguyên Uẩn Tuyền này, lẽ nào chính là cái gọi là Hóa Long Trì?
Nhìn đối diện, Diệp Phi Sương kia thần tình tựa cười như không cười, Tông Thủ có chút suy nghĩ, tiếp đó trong giây lát đã đem Hàm Hi, cùng với sáu con Ngân Nghĩ cũng triệu hồi ra.
Cùng với con Thánh Hỏa Nghĩ Hậu này đối diện trong chốc lát, thẳng đến Hàm Hi đem ánh mắt hơi lệch ra, Tông Thủ mới cười nhạt một tiếng.
Đem bảy con Thánh Hỏa Ngân Nghĩ này toàn bộ ném vào trong hồ.
Diệp Phi Sương cũng hơi kinh hãi:
- Ngươi điên rồi? Bên trong Hóa Long Trì, nếu không có long chúc, chính là kịch độc....
Nhưng trong nháy mắt khi nàng nói chuyện, Tông Thủ cũng đã cởi ra thần hồn áp tỏa đối với Hàm Hi. Trong mắt người sau lập tức hiện ra vẻ kinh hỉ. Một chốc kia, vô số ngân ti từ trong cơ thể hiện ra, đem thân thể nàng bao vây lại, hình thành một cái kén.
Sau con Ngân Nghĩ còn lại cũng là như vậy, chỉ có điều hình thể hơi nhỏ một ít, cùng nhau chìm vào sâu bên trong thủy đàm. Không chỉ hoàn hảo không tổn hao gì, càng trực tiếp đem một bộ phận nước trong Nguyên Uẩn Tuyền nuốt vào trong.
Diệp Phi Sương nhìn đến trợn tròn con mắt, tới nửa ngày sau mới có điều hiểu ra:
- Những Ngân Nghĩ này chẳng lẽ là dị chủng trời sinh?
Tông Thủ lặng lẽ cười, cũng không nói lời nào. Chỉ âm thầm cảm thán, Diệp Phi Sương này biến hóa quá lớn. Thật có thể nói là kiến thức rộng rãi kiến thức rộng rãi. Vẫn là trước đây, khi giả bộ không hiểu chuyện càng khả ái hơn một chút.
Lôi Đình Dực Giao hóa long, chí ít cần mười hai canh giờ. Nơi này lại không có người khác có thể tìm tới, cũng coi như là an toàn. Mấy người đều tự tản ra, ở trong loại khủng cảnh nhỏ này, tìm kiếm những linh vật khác.
Ở đây linh năng tràn đầy, không hề dưới Thương Sinh Khung Cảnh. Tông Thủ mang theo Tông Nguyên Nhược Thủy càn quét khắp nơi. Linh vật quá tốt không thể tìm được, linh thảo linh dược thời gian ngắn lại hái được một đống.
Miễn cưỡng coi như bổ sung đủ tổn thất lúc trước khi xông trận.
Nửa canh giờ sau, mấy người lại ở hội họp ở trong thủy đàm. Lúc này Tông Thủ đang nhìn về phía Nam của khung cảnh này. Ở nơi đó, rõ ràng là một đài cao có tròn tám mươi mốt thềm đá bạch ngọc.
- Phi Sương tiểu thư, trên đài kia hai người các ngươi làm sao không nhìn được?
Khung cảnh này, Tông Thủ và Diệp Phi Sương thương lượng vốn là đều tự tìm kiếm một nửa. Linh vật dưới Thất Giai cũng sẽ không cần lấy ra nữa. Trên Thất Giai lại dựa theo tỉ lệ chín một để phân phối.
Chỉ là không ngờ, trên bãi đá kia rõ ràng có khả năng ẩn giấu dị bảo linh vật. Diệp Phi Sương liền cùng con Băng Giao Khôi Lỗi lại vẫn chưa từng tiến nhập tra xét, chỉ là ở bên ngoài đi lòng vòng.
Nhưng càng khiến Tông Thủ cảm thấy quái dị là Diệp Phi Sương sau khi nghe vậy, cũng không giải thích được nhăn mi lại, linh lực quán chú vào hai mắt:
- Nào có bãi đá gì đâu?
Tông Thủ ngẩn người ra, nghĩ ngợi nói chẳng lẽ là mình đã nhìn lầm, hoặc giả là huyễn pháp? Đưa mắt nhìn sang Tông Nguyên Nhược Thủy bên cạnh, chỉ thấy hai người, cũng đồng dạng là vẻ mặt nghi hoặc.
Lại nhìn trước mắt, đồng thời quán chú chân khí hồn lực vào trong đó, nhưng vô luận hắn thấy thế nào, tòa thạch đầu bạch ngọc kia vẫn như cũ đứng ở phía Nam.
Trong mắt Tông Thủ đầu tiên là mạnh mẽ co rụt lại, tiếp đó không chút do dự, phóng người lên.
Chỉ mấy lần hô hấp sau, đã đứng ở dưới bãi đá kia. Tông Thủ thử thăm dò, hướng về phía trước bước ra một bước.
Xác thực là bậc thang, cảm giác rất chân thực. Tông Thủ hai mắt sáng ngời, tiếp tục cất bước mà lên.
Đến bậc thang thứ bốn mươi chín, chợt đã cảm giác được một cổ khí thế bàng bạc áp tới người. Hầu như đưa thân thể hắn triệt để nghiền nát.
Tông Thủ còn chưa kịp phản ứng, bên trong Nguyên Hồn đã bỗng nhiên một trắng một tối, hai đoàn tuyền qua tựa phát rời khỏi cơ thể mà ra.
Khi hắc bạch nhị động Pháp Tướng xuất hiện, trong chốc lát, cả thạch đàn đã bị chia cắt ra.
Phân nửa là Hắc Ám nồng đậm, nửa còn lại là sí bạch chói mắt.
Áp lực thiếu chút nữa khiến hắn phân thân toái cốt, cũng lập tức đã biến mất vô tung.
Tông Thủ khẽ nhíu mày một cái, cũng không đến suy nghĩ cẩn thận. Một đường bước lên bãi đá, càng khiến cho hắc bạch nhị động Pháp Tướng kia thu hồi.
Trên đài ngọc thạch này là một lầu các ba tầng. Lúc trước ở phía xa không thể nhìn thấy rõ, lúc này đi đến trên đài, lại cso thể nhìn thấy tấm biển phía tên cửa là ba chữ "Quan Tinh Lâu".
Lúc trước không, lúc này mới kỳ quái. Lấy thị lực của mình trong cự ly không đến nghìn trượng, bản thân sao có khả năng không nhìn thấy rõ được?
Chỉ là Quan Tinh Lâu này, bên trong một khung cảnh nhỏ hẹp. Không trung chỉ có hình chiếu của mặt trời, đừng nói sao trời, ngay cả ánh trăng cũng không có. Quan Tinh Lâu này rốt cuộc nhìn xem là sao gì?
Trong lòng nghi hoặc, Tông Thủ lại vẫn đẩy cửa ra, đi đến gần.