Thần Hoàng

Chương 697: Huynh đệ sinh tử (1)

Nguyên Không kia lại lần nữa giật mình, rồi sau đó là khẽ gật đầu, ánh mắt phát ra tia âm lệ:

- Tốt! Rất tốt, không ngờ Thiên Khí ngươi, rõ ràng cũng có thể kiên cường như thế.

Lại lần nữa nhìn về phía Thủy Lăng Tiêu, bất quá lần này, cũng không đợi hắn nói chuyện, Thủy Lăng Tiêu cũng đã mở miệng:

- Chớ cần nhiều lời, Thất Linh Tông tới đây, chính là vì diệt Thượng Tiêu!

Nguyên Không nghe vậy, lại lần nữa nhíu mày, cuối cùng hừ lạnh một tiếng:

- Nếu như thế, vậy chớ trách Nguyên Không ta hạ thủ không lưu tình! Tông Thủ, Thiên khí, các ngươi cấu kết với yêu ma tà đạo, hôm nay mặc dù không chết, ở trong Vân Giới này, cũng không tiếp tục dung nạp được bọn ngươi!

Sau khi hắn vừa nói xong, cái vân vụ cự nhân kia lập tức tán đi. Lúc này ở phía chân trời lại truyền đến một tiếng cười nhạo:

- Ta sao không biết, ma môn chúng ta có một chi trong Thất Linh Tông? Ở trong mắt của chúng ta, cái Xá Ma tông lại là sinh tử đại thù. Bất quá thật thú vị! Thú vị! Đường xa mà đến, tơi vào bẫy rập một phương, lại là mười phần phấn khích. Ngược lại thân là địa chủ, Thượng Tiêu Tông đã sớm chuẩn bị mà lại sợ đầu sợ đuôi, băn khoăn rất nhiều. Một trận chiến hôm nay, rốt cuộc là sẽ kết thúc như thế nào? Thật sự là chờ mong?

Tiếng nói kia cũng không biết từ chỗ nào truyền đến, thanh âm bén nhọn vô cùng, cũng rất khó nghe, nhưng lại rõ ràng cực kỳ.

Tông Thủ nhưng lại chẳng muốn đi để ý tới người này, cũng không muốn hao tâm tổn trí đi tìm ra hắn.

Nhân vật Ma Môn tới đây, bất quả chỉ là xem náo nhiệt mà thôi, thật sự không đáng vì người nọ mà lẵng phí khí lực.

Nhắm hai mắt, cực lực điều tức, rồi sau đó, bất quá chỉ một lát, cũng cảm giác được toàn bộ mặt đất đều đang hơi rung nhẹ.

Vô số âm thanh chỉnh tề giẫm chân tại chỗ, liên tục vang lên, khiến cho cả phiến địa vực đều phảng phất như lâm vào địa chấn.

Tông Thủ cũng không nhìn tới, lẳng lặng chờ. Chỉ nghe chung quanh có 9 vạn người hô hấp, cũng là đều đều, chỉ có một chút người, là thoáng hỗn loạn.

Khiến cho Tông Thủ có chút thỏa mãn, chính là tinh nhệ chân chính, mới có thể ở trong tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mắt, bình yên nghỉ ngơi, thậm chí là ngủ say. Mà một bộ phân người hô hấp hỗn loạn này, lại phần lớn xuất thân từ Thất Linh Tông và Khí Tông.

Ước chừng sau ba canh giờ, cảm giác tâm thanh khí sảng, tinh thần đều ở trạng thái tốt nhất, Tông Thủ mới lần nữa mở mắt ra.

Rồi sau đó cũng chỉ thấy bốn phương, trăm vạn người, đang xếp thành một cái phương trận, bốn phương tám hướng, đem chỗ cao nhất của gò núi này, đoàn đoàn vây quanh.

Lúc này Hiên Viên Thông cũng đồng dạng là nhìn qua bốn phía.

- Ước chừng hơn 370 vạn, đều là tinh binh cảnh giới Võ Sư. Không ngờ Đông Bộ chư thành này lại có thực lực hùng hậu như vậy.

Kỳ thật có thể nhìn thấy, bất quá chỉ là hơn mười vạn mà thôi. Hiên Viên Thông tinh thông binh nghiệp, vừa liếc là có thể nhìn thấy tình thế chung quanh nơi này.

Dưới núi Thượng Tiêu Sơn, địa hình bằng phẳng, cơ bản đều là vùng đất cứng, có thể triển khai đại quân.

Bất quá người thống quân của Thiên Thành Minh cũng không đem mấy trăm vạn quân mã toàn bộ để ở một nơi.

Mà xếp đặt rất có cấp độ, không lộ chút sơ hở nào. Đem dốc núi bên này, vây chặt như nêm cối.

Đặc biệt là phía trước Thượng Tiêu Sơn, từ 30 vạn đại quân hợp lực, tăng thành 70 vạn.

Rõ ràng cho thấy đối với việc Thất Linh Tông cùng Khí Tông đến có ý đề phòng.

Mà xem cái bố trận này, cho dù là Hiên Viên Thông cũng có phần bội phục:

- Người thống quân này, đúng là một lương tướng.

Tông Thủ cũng hơi gật đầu, trên nét mặt nhiều hơn mấy phần ngưng trọng. Số binh lực này ngược lại so với hắn đoán, còn nhiều hơn một chút.

Bất quá nếu như chỉ là như thế, thì cũng không thể tính là phiền toái.

Mà bảy vạn kỵ sĩ phía sau hắn, lúc này cũng đã thức tỉnh, mã lực cũng hồi phục xong.

Kỳ thật lúc trước khi tới đây, bảy vạn kỵ quân đã nghỉ ngơi và hồi phục lần thứ nhất. Ở chỗ này chờ đợi mấy canh giờ, là khiến cho Thượng Tiêu Tông có cơ hội đem binh mã chung quanh đều gọi đến.

Thở ra một hơi, Tông Thủ lại nhìn thoáng qua chung quanh, chỉ thấy trong mắt mọi người đều hàm chứa vẻ mong chờ cùng thúc giục. Trước tiên là cười một tiếng, tiếp đó Tông Thủ lại trầm giọng nói:

- Xin mời hai vị Minh Đô, Liệt Hà bày trận!

Lại hướng về phía Thiên Khí thi lễ nói:

- Chân nhân! Bổn vương biết linh sư chiếm phần đông ở Khí Tông, kinh xin thay hai người họ, trợ giúp bổn vương che lấp Huyết Vân kỵ này!

Ngay lúc tiếng nói của hắn vừa dứt, hai người Minh Đô, Liệt Hà lập tức tinh thần chấn động, sắc mặt vui mừng. Một người từ trong túi càn khôn lấy ra một cái viên bàn màu vàng nhạt, còn có mười món linh vật có kiểu dáng không đồng nhất, lại không có cái nào không phải là Pháp bảo.

Hai người hợp lực bắt đầu thúc dục, chỉ trong giây lát, liền khiến cho viên bàn màu vàng nhạt kia dần hiện lên một tầng linh quang.

Lúc này Thiên khí cũng cười một tiếng nói:

- Nào dám không tòng mệnh? Lập tức bắt đầu ra tay, tự mình thi triển huyễn pháp, tiệp tục đem đoàn hắc vụ, đem bốn ngàn Huyết Vân kỵ sĩ bao phủ vào bên trong.

Cái viên bàn màu vàng nhạt kia càng ngày càng sáng, rồi sau đó mười món pháp bảo kia cũng liên tục bay vút lên, uốn lợn ở bên ngoài vòng tròn trăm trượng, mang theo Minh Đô, Liệt Hà hướng không trung bay đi.

Mà lúc hai người đang khó khăn lắm mới bay lên bầu trời, thì ở giữa không trung, chợt có mấy trăm đạo kiếm quang hạ xuống.

Tông Thủ ngạc nhiên nhìn lại, chỉ thấy có đến 300 người, dưới chân đều đạp phi kiếm, trang phục nho sinh.

Mà vị đi đầu tiên kia, thân hình béo núc ních đấy. Tông Thủ vừa liếc liền nhận ra, đây không phải là Kim Vô Hối, Kim bàn tử sao? Ở sau người này, mấy trăm tu giả kia ai cũng đều là chính khí doanh nhiên. Trên đỉnh đầu đều có lưỡng tam xích linh quang, đó là linh triệu của đọc sách thành công.

Tông Thủ là triệt để sửng sốt, trong lòng là vạn phần nghi hoặc, Kim Vô Hối tới đây lúc này, là vì chuyện gì.

Đợi đến khi Kim Vô Hối đến trước người hắn, Tông Thủ cũng liền không khách khí hỏi:

- Ngươi chạy tới nơi này làm gì? Không biết trận chiến này hung hiểm như thế nào sao?

- Chính vì biết hung hiểm nên ta mới đến!

Kim Vô Hối cười sờ lên cái mũi của mình, có chút hổ thẹn nói:

- Ta cầu sư tôn, hắn không chịu. Lần này chỉ có thể mang những người này đi ra, đều là vì thiếu khoản nợ nhân tình của ta. Lúc mấu chốt có thể hộ cho chúng ta giết ra ngoài. Kim Vô Hối ta xem ngươi là huynh đệ, nếu là huynh đệ, vậy sẽ phải cùng sinh tử, chung hoạn nạn!

Tông Thủ khẽ giật mình, nhìn về phía những người cùng đi với Kim Vô Hối kia, chỉ thấy khuôn mặt đều phát xanh, trong đôi mắt rất cả đều là vẻ bất đắc dĩ.

Cũng không biết những đệ tử của Hạo Huyền tông này đến cùng là thiếu Kim Vô Hối cái gì, lại có thể bị thằng này bức hiếp, đến chỗ hung địa chiến đấu này.

Trong nội tâm không khỏi hơi ấm áp, Thất Linh Tông cùng với Khí Tông có thể tới, là biết được hắn tất thắng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất