- Có thể khiến hai mươi bốn tông môn trùng kiến? Vô Quyết ta, liền thay mặt chư tông bị diệt vong hôm nay đòi một cái công đạo!
Cả người hạt sắc quang phù bao quanh, trong lòng bàn tay thình lình tụ khởi một đại ấn. Chợt lóe ra, liền đã tới trước người Vô Khư kia.
Một chưởng ấn xuống tựa như cự sơn rơi xuống!
Vô Khư Tử con mắt cũng không thèm chớp, tùy ý một chỉ bắn ra.
Hai người chỉ thấy không gian đầu tiên là một trận bành trướng, sau đó lại là một trận co rút lại.
Cuối cùng mạnh mẽ bạo liệt ra, thân ảnh Vô Quyết thì đổ vỡ bắn ra ngoài mấy chục trượng.
Bên cạnh Vô Khư còn ngồi một vị đạo nhân tuổi già. Lúc này cũng hơi nhắm mắt, trong đó lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Lấy tay một trảo, khí mang bạo liệt một cự chưởng bắt lấy thân, ở trên người Vô Quyết xoa bóp, khiến cho hắn không thể động đậy được.
Vô Khư cũng không để ý tới, phất tay áo một cái, đem cương phong dư kình đã va chạm xung quanh toàn bộ áp chế xuống. Không để nó bị áp chế, sau đó lại đạm mạc nhìn nhân ảnh té ngã trên mặt đất một cái.
- Kéo xuống!
Lập tức có mấy gã đệ tử canh cửa đi vào, đem Vô Quyết kéo đi, Vô Quyết lại là không ngừng mở miệng mắng chửi.
- Vô Khư ngươi súc sinh này không xứng làm Khung Cảnh chi chủ ta! Sao không đi chết đi? Sư tôn kia của ngươi đã nhìn lầm ngươi rồi...
Chỉ là lúc này mọi người bên trong ánh mắt nhìn Vô Quyết lại đều ẩn hàm bội phục.
Cử chỉ ám sát này nhìn như lỗ mãng, như mà sau này có thể giải thích vì nộ khí công tâm.
Tông diệt nhân vong trước chuyện này, Khung Cảnh nếu như không thể trừng phạt nặng Vô Khư, như vậy đối với hắn cũng chỉ có thể nhẹ nhàng buông tha.
Hai mươi bốn tông mặc dù bị diệt, nhưng cũng có không ít môn nhân đệ tử còn sót lại, càng có không ít Linh Cảnh Tiên Cảnh trưởng bối.
Một chưởng này của Vô Khư cũng xem như đã tận được nhân tâm. Đạo Linh Khung Cảnh vẫn như cũ có thể có vị trí này của hắn.
Tiếng rống giận dữ của Vô Quyết kia càng ngày càng xa. Mà bên trong cũng lần thứ hai khôi phục vắng vẻ. Sau đó mới có thanh âm vang lên.
- Kế sách hiện nay chỉ có thỉnh Thánh Địa Linh Phủ chư tông viện thủ...
Đạo nhân lên tiếng kia vừa mới nói tới đây, đã cảm thấy từng đạo đường nhìn giống như đao phong nhìn qua đây.
- Vạn vạn không thể nào! Trận chiến này thực lực Khung Cảnh ta gấp Kiền Thiên Sơn cả chục lần. Nếu là còn phải cầu xin mấy Thánh Địa Linh Phủ kia giúp đỡ, chẳng phải sẽ bị người cười nhạo sao?
- Thái Linh Tông, Đạo Lăng Tông kia lâu nay vẫn luôn nhòm ngó chúng ta. Nếu là muốn nhân cơ hội này nhúng chàm Khung Cảnh, vậy chúng ta nên làm như thế nào?
- Không bằng cùng với vị Kiền Thiên Yêu Vương kia tạm thời hòa đàm ngừng chiến?
- Lúc này hòa đám, mặt mũi của Khung Cảnh ta để ở đâu? Ngày sau Khung Cảnh này còn có thể nào hiệu lệnh đạo môn? Chúng ta cũng sẽ trở thành tội nhân của đạo môn!
- Như vậy lại nên chống đỡ như thế nào?
Tiếng nghị luận liên tiếp vang lên, sau đó mọi người đều tựa như có chút suy nghĩ. Nhất là mấy người tông môn ở phía Đông Trung Ương Vân Lục cùng với tình hình của Vô Quyết không sai biệt lắm đều là trong lòng lo lắng.
- Kế sách duy nhất chỉ có thể như cung chủ nói. Chư tông hợp lực, phòng thủ một nơi...
- Tuy là sau này có chút phiền phức, nhưng chung quy so với vong tông vẫn thỏa đáng hơn.
Khi ánh mắt giao nhau, mọi người đều là không nói lời nào, không ai có ý phản đối nữa.
Kế sách này định ra, như vậy kế tiếp, chính là nên phân phối như thế nào.
Vị thanh sam đạo nhân gần cửa kia, lúc này lại bỗng nhiên mở miệng nói:
- Đây là phương pháp phòng thủ, cũng không phải là kế sách vạn toàn. Không biết cung chủ có thể có kế sách tru sát Tông Thủ này chăng?
Vô Khư lần thứ hai nhíu mày một cái, sau đó là thần sắc thản nhiên khẽ lắc đầu.
- Ba tháng sau, tự thấy kết quả. Nếu muốn vạn toàn, đã sớm chém giết người này, trừ phi là có Thái Dịch Huyền Khôn Trận...
Bên trong đây rất nhiều đạo nhân, sắc mặt lại lần thứ hai biến đổi.
Vô luận loại Càn Khôn linh pháp na di ra sao, hoặc giả bảo vật thế nào đều cần không ít thời gian, càng khó khoảng cách xa tập trung được chuẩn xác phương vị.
Duy chỉ có trận pháp này khác biệt, lưỡng trận đối ứng, chỉ cần linh thạch cũng đủ, một lần liền có thể truyền tống mấy người, thậm chỉ mấy chục người.
Thái Dịch Huyền Khôn Trận này là một loại quy niệm nhỏ trong toàn bộ truyền tống trận. Thất giai Linh Sư đã có thể thôi động được. Tiêu hao linh thạch cũng không tính là nhiều.
Bất quá khiến mọi người cảm thấy khó khắn, lại là những điều này...
Hầu như cùng một thời gian, hoàng kinh thành, Phong Hoa Cung Thính Chính Các.
Ân Ngự lúc này đồng dạng là mắt mang dị sắc, nhìn tấu chương trong tay.
Cuối giờ Ngọ, đi về phía Nam hai nghìn hai trăm dặm, diệt Pháp Sơn Tông. Ba nghìn đệ tử, không một ai may mắn còn sống sót. Ngã xuống hai vị Linh Cảnh...
Đầu giờ Mùi, tới Tú Linh Sơn, diệt Thủy Minh Tông. Kiếm đoạn núi này, trong vòng nửa khắc, hai nghìn hai trăm đệ tử bày bố Vạn Thủy Quý Nguyên Đại Trận, bị cưỡng ép công phá...
Giờ Dậu hai khắc, diệt Đào Sơn Quan. Giờ Dậu tám khắc, lại Đông hành ba nghìn dặm, diệt Tuệ Vân Tông...
Rất nhiều tin tức đều đã ở trong ban ngày xem qua, lại không có tường tận như vậy.
Mỗi một tin tức đều có kể lại nhân số tử vong, thời gian đại khái, thậm chí có thể suy đoán ra quá trình đại khái của mỗi một trận chiến.
Mà càng là nhìn xuống phía sau, lại càng khiến cho lòng người kinh hãi.
- Người này, cư nhiên có năng lực như vậy? Cổ chi Bá Vương cũng không gì hơn thế này...
Cầm trong tay tấu chương bỏ xuống, trong mắt Ân Ngự lộ ra vài phần vẻ khó lường.
Tuy là chỉ có thể ngẫm lại, nhưng cũng có thể biết được Tông Thủ kia kiếm đạo cao tuyệt.
- Nói như thế, đến nay đã là hai mươi ba tông?
- Hai mươi bốn tông! Vài khắc trước, khoảng chừng đầu giờ Tuất, Bồ Sơn Quan bị diệt!
Cao Nhược hơi khom người, ngữ khí bình tĩnh:
- Đây là kiếp nạn của đạo môn!
- Đạo môn chi kiếp? Cũng bất quá mới sáu vạn đệ tử vẫn mệnh mà thôi, đâu có thể coi là kiếp số gì được chứ?
Ân Ngự cười "hắc" một tiếng, trong lời nói tràn đầy lãnh ý, nhưng lại xoay chuyển hỏi hắn:
- Chư phái còn lại cũng bỏ đi. Tụ Vân chư tông đều có Tiên Cảnh cường giả tại ngoại vực. Bên trong Đạo Linh Khung Cảnh cũng rất nhiều Tiên Cảnh Thần Cảnh, sao không thấy nhúng tay vào? Đạo môn Thánh Cảnh cao tới hơn mườ người, một mình Ngao Khôn có thể nào chế hành được? Tông Thủ này lẽ nào không có cố kỵ?
Cao Nhược lại khẽ cười khổ một cái, không biết nên làm sao trả lời mới tốt.
Cũng may Ân Ngự bất chợt tựa như có điều sở ngộ.
- Đúng! Hắn nếu đã dám làm như thế, vậy thì tất nhiên đã có kế sách thỏa đáng! Mặc dù không có, Thương Sinh Đạo và Thiên Ma Khung Cảnh cũng sẽ trợ giúp hắn...
Không hề để tâm tới việc này nữa, Ân Ngự lại hỏi:
- Vô Khư cung chủ chi vị kia chỉ sợ là không ngồi yên được nữa. Có từng hướng Thái Linh chư tông cầu viện chăng?