Chỉ là một người liền một mực phong tỏa cả phiến không vực này.
Tông Thủ nghe vậy, lại nhịn không được cười lên. Trốn? Hắn tới nơi này, còn chưa bao giờ nghĩ tới đào tẩu.
Đến vị trí này, cũng không xê xích gì nhiều, là nơi xuất kiếm tốt nhất rồi!
Trong hồn hải, thương thanh chi diễm dĩ nhiên tràn ngập bốn phía, chiếm cứ lấy từng cái không gian.
Kiếm ý không gì sánh nổi kia bỗng nhiên vọt lên quanh thân. Chỉ bằng ý thế này thôi đã khiến lôi quang màu vàng, tính cả những khí nhận hình đao toái tán trong không trung đều bị tản ra hết.
Thân hình cũng đột ngột dừng lại, trong mắt lệ quang hơi hiện, chú mục lấy Chân Vũ Thần Quần ở ngoài ngàn trượng.
Thời gian, tăng tốc!
Không gian, gấp!
Nhân quả, đảo ngược!
Vận mệnh, định tỏa!
Cơ hồ mỗi một loại pháp tắc sử dụng, đều rút ra gần nửa hồn lực trong hồn hải hắn.
Nhưng thương thanh chi hỏa kia chung quy lại có thể trong tích tắc khiến thần hồn hắn khôi phục lại đến trạng thái bão hòa.
Chung quanh mấy chục Linh tu, cũng cảm thấy khí tức dị thường nguy hiểm kia. Đều cưỡng chế lấy bản năng sợ hãi, pháp khí linh pháp đều điên cuồng đánh tới.
Thu Hoa lúc này, cũng một lần nữa bay lên không, trên mặt nhất thời không còn chút máu, tâm niệm phân loạn, trong mắt kinh nghi bất định.
Tông Thủ này đến cùng đang thi triển thần thông gì? Vì sao khí cơ lại khủng bố như thế? Khiến trong lòng của hắn phải kinh hoàng, vô ý thức muốn tránh lui.
Trái tim mãnh liệt đập thình thình, Thu Hoa cũng phát ra một tiếng gào rú khàn cả giọng:
- Coi chừng Chân Vũ Thần Quần!
Không đợi hắn dứt lời, trên đỉnh Vũ Lam Sơn đỉnh, bảy tên Chân Vũ kiếm sĩ đang dẫn hóa thân Chân Vũ Thần Quần thần sắc đều rùng mình. Tay kết linh quyết, toàn thân, đều tuôn ra một đoàn huyết vụ, Chân Vũ Thần đi phía trước như phốc tuôn ra, khiến tượng thần do Đào Mộc ngàn năm chế thành kia đều bị nhuộm thành huyết hồng.
Hóa thân Chân Vũ Thần Quần khí thế cũng bốc lên, thân hình bảy trăm trượng đều nhiễm lên một tầng huyết sắc, dưới kiếm ý áp bách khiến người phải sợ hãi kia của Tông Thủ lại không lùi mà tiến tới. Chân Vũ trọng kiếm trong tay lại một lần nữa đục kích.
Kiếm thế so với lúc trước phải mãnh liệt hơn gấp mấy lần!
Mắt Tông Thủ có chút nhíu lại, sau đó tâm tình liền bình phục như lúc ban đầu. Chó cùng đường bức dậu, vùng vẫy giãy chết, cũng không có gì tốt cả.
Lúc này trong hồn hải của hắn đang có một đóa hoa màu đen bỗng nhiên tràn ra, rực rỡ lệ huyến mỹ.
Hắc Ám Đàm Hoa, tích súc trọn vẹn hồn lực hơn mười năm, vừa tuôn ra, lập tức liền dẫn nổ Nguyên Hồn của hắn, hồn năng mênh mông kia trùng kích lấy mỗi ngóc ngách trong hồn hải. Cũng tăng cường bốn loại pháp tắc chi lực đến cực hạn.
Mà trong tay áo bên trái càng có tổng cộng 30 cửu giai linh thạch, đồng thời nổ bung.
Cửu Cửu Long Ảnh chi Bạch Kim!
Người theo kiếm thế, Tông Thủ cả người mang kiếm, đều hóa thành một đạo bạch quang vô cùng sắc bén, Phiêu Miểu như khói xông kích về phía trước.
Khiến pháp khí linh pháp của mấy chục tu sĩ tiên cảnh đều toàn bộ rơi vào không trung.
Thu Hoa giật mình, thấy bạch quang giao thoa cùng Chân Vũ trọng kiếm. Chỉ một cái nháy mắt, cự kiếm do thần lực ngưng kết đã bị cưỡng ép đánh tan.
Rồi sau đó bạch quang Phiêu Miểu lại có chút lóe lên, phân thân hình bảy trăm trượng của Chân Vũ hóa thân thành hai nửa.
Ngay từ đầu còn có xu thế một lần nữa tụ hợp, nhưng ngay lập tức thấy không thể nghịch chuyển liền nứt vỡ ra, hắc quang tứ tán.
Thủy triều băng sa đầy trời cuối cùng cũng rơi xuống mặt đất.
Thu Hoa trong nội tâm lại chìm xuống, biết được đây là thần lực hạch tâm của Chân Vũ hóa thân đã bị chém vỡ!
Nhìn đỉnh Vũ Lam Sơn, quả nhiên tòa Chân Vũ thần tượng kia đã nát bấy.
Vô số thần lực sụp đổ tứ tán, theo sát sau đó lại một đạo vầng sáng màu trắng bạc lóe lên, xoay người một cái liền hút toàn bộ thần lực trong tượng thần vào trong cơ thể.
Sau đó phát ra tiếng cười ‘ khanh khách ’ như chuông bạc, tiếp tục phi độn lên không, trốn tránh khỏi kiếp lôi kia.
Chém chết Chân Vũ Thần Quần, kiếm thế của Tông Thủ vẫn không dừng lại. Chém ngược một cái liền bức tan mấy chục tên tiên cảnh đuổi theo phía sau.
Sau đó lập trên không trung, có chút thất thần. Cảm giác trong Nguyên Hồn của mình giờ khắc này tựa hồ nhiều thêm gì đó.
Trước kia những thần lực này hắn dốc hết khả năng cũng không thể thôn phệ nửa phần. Lúc này hắn chỉ dùng Thôn Thiên nguyên hóa chi thuật, thoáng khẽ hấp, đã điên cuồng nhập vào thân thể rồi.
Bất quá bên trong, cũng mang theo hàng tỉ đạo ý niệm theo đó trùng kích tới.
Những ý niệm này tuy nhỏ bé, nhưng số lượng lại lớn, như sông lớn cuồn cuộn, không chút cố kỵ đổ vào trong hồn hải của hắn.
Quả nhiên! Cái gọi là thần minh, chính là nơi hội tụ của hàng tỉ nguyện lực --
Không nghĩ nhiều, cũng không có thời gian suy nghĩ. Ứng phó những cái này, dùng vô danh kiếm trong tay hắn là tốt nhất.
Thân kiếm khẽ hấp, lại là vô số thương thanh chi hỏa cháy mạnh. Mà Đàm Hoa hồn lực, lại còn chưa lui.
Cố nén từng cảm giác đau đớn tăng vọt trong thần hồn, trong mắt Tông Thủ lệ mang như đuốc, chuyển mắt nhìn cỗ thần minh hóa thân khác.
Thời gian, tăng tốc!
Không gian, gấp!
Nhân quả, đảo ngược!
Vận mệnh, định tỏa!
Từng đạo pháp tắc chi lực, xa xa khóa lấy Hỏa Minh Chân Quân, huyết kiếm trong tay Tông Thủ cũng lần nữa nổ ra một đoàn kiếm quang, phun ra nuốt vào bất định.
Cửu Cửu Long Ảnh chi Huyền Hoàng!
Nếu nói một kiếm trước kia là lăng lệ ác liệt không thể đỡ, có thể chặt đứt hết thảy! Như vậy một kiếm này, chính là hùng hậu -- trầm trọng như núi, phảng phất đại địa chi lạc!
Ở trên không cao ngàn trượng, chém một kiếm từ trên cao mạnh mẽ bổ tới Hỏa Minh Chân Quân kia!
Kiếm quang ngang trời, hóa thành ngàn trượng, hóa thân của Hỏa Minh Chân Quân lúc này cũng gầm lên giận dữ, bắt ngang Cự Phủ trước người.
Rồi sau đó ‘ khanh ’ một tiếng trọng minh, cả phiến không gian, đều bỗng dưng co rút lại sụp đổ! Rồi sau đó vô số cương kình mạnh mẽ nổ bung ra.
Sau đó liệt diễm ngập trời lập tức bị dập tắt. Một cái hô hấp liền tiêu tán toàn bộ không thấy gì nữa.
Thần thể của Hỏa Minh cũng đang tiêu tán. Dưới kiếm quang hạo đại huy hoàng kia trùng kích liền nhao nhao vỡ vụn. Bắt đầu từ cánh tay, nhanh chóng lan tràn đến bộ ngực.
Trước kia vẫn còn uy mãnh cường hoành không ai bì nổi, giờ khắc này, lại hóa thành thần lực toái tán, bị Thôn Thiên nguyên hóa chi thuật của Tông Thủ hấp thụ vào trong cơ thể.
Mà mấy chục tiên cảnh kia giờ phút này đều giật mình ở trên không trung, trơ mắt nhìn trên đỉnh Vũ Lam Sơn lại có một Đào Mộc tượng thần tan rã.
Tông Thủ lại cau mày, thần lực này chỉ có bộ phận cực nhỏ chuyển hóa thành Chân Nguyên. Đại bộ phận khác đều chìm vào trong thân thể hắn, không biết tung tích.
Không cách nào tìm được, Tông Thủ đành phải nhìn lại mọi người, mắt mang theo ý khó lường.
Toàn bộ phụ cận Vũ Lam Sơn, ngoại trừ thanh âm Hàm Hi giây dưa với hóa thân Vạn Mộc Thanh Đế hóa thân còn thỉnh thoảng vang lên thì đều là một mảnh tĩnh mịch.
Thu Hoa cũng không tự kìm hãm được khí ngược một hơi khí lạnh. Không dám tin nhìn một màn trước mắt.