Chương 11: Tiền trảm hậu tấu, hoàng quyền đặc cách!
Hoàng Văn Hiên sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
Vương Lợi đúng là không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để chèn ép hắn a.
Một vị thiên hộ như mình, trong buổi giới thiệu lại bị xếp sau một bách hộ.
Nếu là trước kia, hắn chắc chắn không để tâm đến vậy. Vương Lợi có chút bối cảnh, vì chuyện nhỏ này mà vạch mặt thì không đáng.
Nhưng bây giờ thì khác, hắn cũng chẳng có chỗ dựa nào cả.
"Tốt, người đã đủ rồi, chúng ta liền..."
"Vương Thiên hộ, xin thứ lỗi, ta có vài điều muốn hỏi." Hoàng Văn Hiên đột ngột cắt ngang lời Vương Lợi.
Vương Lợi hơi nghi hoặc, "Hoàng Thiên hộ, cứ hỏi."
Hoàng Văn Hiên thẳng thừng chỉ vào Vân Đài quận quận úy Trương Vân Phi.
"Hoàng Thiên hộ, hội nghị nội bộ của Cẩm Y Vệ, sao lại có quan phủ tham dự?"
Mọi người đều sửng sốt, không ngờ Hoàng Văn Hiên lại hỏi ra câu hỏi như vậy.
Nhưng Hoàng Văn Hiên đã hỏi, Vương Lợi nhất định phải trả lời, "À, Trương quận úy chỉ đến dự thính."
"Dự thính? Bất kỳ hội nghị hay hành động nào của Cẩm Y Vệ đều là mật, ngoài cơ cấu cấp trên có thể dự thính và quản lý, lúc nào quan phủ cũng được dự thính? Năm đó khi Cẩm Y Vệ được thành lập, bệ hạ đã rõ ràng quy định Cẩm Y Vệ trực tiếp phụng sự bệ hạ, không thuộc bất kỳ cơ cấu quản lý nào, nghiêm cấm Cẩm Y Vệ địa phương tùy tiện hợp tác với bất kỳ cơ cấu nào khác. Thế mà, giờ đây chức thiên hộ Cẩm Y Vệ lại nằm trong tay ngươi, những điều lệnh của bệ hạ đều không còn giá trị nữa sao?"
Hoàng Văn Hiên chậm rãi nói, dùng giọng điệu bình thản nhất mà nói ra những lời sắc bén nhất.
...
Sau khi Hoàng Văn Hiên nói xong, cả hội trường chìm vào im lặng, Vương Lợi cứ như đang ngậm bồ hòn không nói nên lời.
Hắn đương nhiên không dám phản bác Hoàng Văn Hiên, người này có thế lực rất lớn, nếu phản bác, hôm nay có thể là ngày giỗ của hắn.
Nhưng không phản bác được, Trương Vân Phi lại là do hắn mời đến, giờ đây hắn cảm thấy như đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
"Khụ khụ, kia... Vương Thiên hộ, nha môn còn có chút việc, ta đi trước đây." Trương Vân Phi như ngồi trên đống lửa, vội tìm cớ chuồn đi.
"À... à... Được, Trương quận úy cứ tự nhiên." Vương Lợi sực tỉnh.
Sau khi Trương Vân Phi rời đi, Vương Lợi mới hỏi: "Hoàng Thiên hộ, giờ có thể bắt đầu chưa?" Giọng nói thiếu hẳn sự khí thế ban đầu.
Hoàng Văn Hiên nhẹ gật đầu, "Ừm, bắt đầu đi."
Vương Lợi cũng không quá để tâm đến thái độ khác thường của Hoàng Văn Hiên hôm nay. Dù không biết Hoàng Văn Hiên hôm nay bị làm sao, lại lên tiếng làm cho mọi người đều khó xử, nhưng hiện tại việc chính vẫn là quan trọng hơn.
"Được rồi, Cẩm Y Vệ Thanh Phong huyện, Lý Hàn Giang, mau thành thật khai báo vấn đề của ngươi đi." Vương Lợi lập tức vào thẳng vấn đề.
Lý Hàn Giang định phản bác, thì nghe Hoàng Văn Hiên lên tiếng.
"Vương Thiên hộ, chú ý lời nói, Lý Hàn Giang trừ gian diệt ác, có công trạng, sao lại trở thành tội nhân trong mắt ngươi?"
Rồi lại nhìn Lý Hàn Giang một cái an ủi.
Lý Hàn Giang đột nhiên có cảm giác như kiếp trước chơi game gặp được người cùng phe rất mạnh.
Cứ ngồi yên đi, để ta lo.
Vương Lợi nghe vậy, nếu vẫn chưa hiểu tại sao Hoàng Văn Hiên lại mạnh tay như vậy thì hắn quả là kẻ ngốc.
Hắn muốn bảo vệ Lý Hàn Giang, không biết Lý Hàn Giang đã hứa hẹn gì với lão già Hoàng Văn Hiên mà khiến hắn lại trắng trợn đối đầu với mình như vậy, ngay cả quan phủ cũng không nể mặt.
Một núi không dung nhị hổ, trừ phi một đực một cái. Một quận thiết lập hai chỗ thiên hộ, bản thân đã là vì lẫn nhau kiềm chế.
Vừa rồi ta không chiếm lý, để lão già này nói cũng đã nói, nhưng giờ Vương Lợi lại không có ý định nhịn.
"Hoàng Thiên hộ, Thanh Phong huyện Cẩm Y Vệ thuộc về ta quản hạt, đối với Lý Hàn Giang có phải là công thần hay tội thần, ta có quyền lên tiếng nhất."
Hoàng Văn Hiên cười cười, "A? Vậy kính xin Vương Thiên hộ nói một chút Lý Tiểu Kỳ tội ở đâu? Cùng là trú quận Cẩm Y Vệ thiên hộ, ta hỏi điều này cũng có quyền chứ?"
"Hừ! Tốt, vậy ta liền nói cho ngươi: Hắn hành động một mình, không báo cáo với cấp trên Cẩm Y Vệ liền sử dụng vũ lực, hành động thiếu kỷ luật, làm cho những nỗ lực của Thiên Hộ sở mấy năm qua đổ sông đổ biển."
"Hoàng Thiên hộ, nói thật cho ngươi biết, liên quan đến nhóm đạo tặc Khương Nham, hai chỗ thiên hộ chúng ta đã sớm ghi vào danh sách, chỉ là phía sau còn có cá lớn hơn, chúng ta vẫn đang điều tra, chuẩn bị nhổ tận gốc! Giờ thì tốt rồi, người đã chết, dây của cá lớn cũng đứt."
Hoàng Văn Hiên cũng đánh giá thấp mức độ không biết xấu hổ của Vương Lợi.
Cá lớn? Ngươi câu chính ngươi sao? Đều là lăn lộn cùng một chỗ, chuyện này ai mà không biết?
Hoàng Văn Hiên bình tĩnh nhấp một ngụm trà.
"Vương Thiên hộ, không bàn đến kế hoạch của hai chỗ ngươi là thật hay giả, chúng ta chỉ bàn đến việc Lý Tiểu Kỳ hành động một mình."
Vương Lợi khinh thường: "Ha ha, Hoàng Thiên hộ, ngươi hôm nay nói đúng là phá thiên, hai chỗ ta tuyệt đối chưa từng nhận được báo cáo về việc Lý Hàn Giang hành động trước đó."
Ba!
Hoàng Văn Hiên đột ngột đập bàn, làm mọi người giật mình.
"Vương Lợi, ngươi có phải hay không mỗi ngày lăn lộn với những tên nha môn kia choáng váng rồi, cái gì cũng cần báo cáo? Cẩm Y Vệ là cơ cấu có tính chất gì, ta cho ngươi tám chữ to."
"Tiền trảm hậu tấu, hoàng quyền đặc cách!"
Nhìn khí thế đột nhiên hung hãn của Hoàng Văn Hiên, Vương Lợi bị dọa sợ.
Hoàng Văn Hiên thừa thắng xông lên, "Nếu là theo thời ta còn trẻ, dù là đồng cấp, chỉ cần ngươi dám lăn lộn với những tên nha môn kia, ta có thể chém ngươi!!!"
Những lời này làm cả Vương Lợi cũng im lặng.
Đúng vậy, trước kia Cẩm Y Vệ cần gì phải nể mặt ai, người nha môn bị bắt đi như xách chó.
Nhưng giờ thì khác, Cẩm Y Vệ thiếu nhân tài, bất kể là thực lực chính trị hay vũ lực đều sa sút.
Thấy tình hình không ổn, Khương Văn, người từ đầu đến giờ im lặng, lên tiếng: "Vương đại nhân."
Vương Lợi bị Khương Văn gọi một tiếng, đầu óc tỉnh táo lại, đồng thời trong lòng thầm chửi rủa, dè dặt nhìn Hoàng Văn Hiên mấy lần.
Cộng sự nhiều năm, Vương Lợi đã xem Hoàng Văn Hiên như một lão già sắp về hưu.
Nhưng giờ hắn mới hiểu, gừng càng già càng cay.
Vừa rồi Hoàng Văn Hiên bất tri bất giác dùng thủ đoạn thẩm vấn áp bức, mà hắn lại không phản ứng kịp.
Kỹ năng này thế hệ trước Cẩm Y Vệ cơ bản đều biết, dù sao khi đó Cẩm Y Vệ quyền lực quá lớn, thẩm án xử án toàn nhờ uy thế.
Vương Lợi cười khổ, từ đầu đại hội hắn đã bị đối phương dẫn mũi, xem ra việc Lý Hàn Giang hôm nay không xong rồi.
"Hôm nay đại hội, ta thấy nên sửa đổi chủ đề một chút, bàn xem làm sao khen thưởng công lao của Lý Tiểu Kỳ." Hoàng Văn Hiên thu lại khí thế, lại trở nên hòa ái.
Tình huống này cả Lý Hàn Giang cũng không ngờ tới.
Không ngờ Hoàng Văn Hiên chỉ vài câu đã thay đổi tính chất sự việc, quả là nhân tài, chỉ là nhân tài về đàm phán, mạch lạc rõ ràng.
Nếu có bối cảnh nhất định, dù võ đạo thiên phú không cao, người này cũng không thể ngồi lâu ở chức thiên hộ như vậy...