Chương 254. Có đền tiền không?
"Cứ như vậy mà đi thôi sao?
Yêu hổ đỏ đờ ra, nhìn Thanh Ngọc Sư Vương đang cẩn thận cầm hộp gỗ bỏ vào nhẫn không gian.
"Cứ như vậy mà đi á?
Thanh Ngọc Sư Vương hung tợn quay đầu lại: "Hoả Hổ Vương, ngươi mẹ nó làm cho ta lỗ một trăm nguyên tệ, một trăm nguyên tệ đấy, ông đây giết ngươi!"
Ầm
Thanh Ngọc Sư Vương trực tiếp lao tới đánh móc sau gáy, yêu hổ đỏ vẫn đang trong trạng thái sững sờ: "Đậu xanh… Thanh Ngọc Sư Vương, ngươi điên rồi, vì một con người mà ra tay với ta?"
"Ta vì con người? Ta vì tiền của ta!" Thanh Ngọc Sư Vương rống lên.
Trong Yêu Thú Sơn Mạch, hôm nay hai yêu thú tôn Đạo Quả giao chiến kịch liệt, ảnh hưởng vô số, một số võ giả phải rời khỏi đó, tất cả yêu thú Đạo Quả đều co rúm lại trong hang kinh hãi không dám ra.
"Chó già Thanh Ngọc, thực lực của ngươi tăng lên rồi?
Đánh nhau mấy chiêu, yêu hổ đỏ kinh ngạc, trước kia ngang tài ngang sức, nhưng hiện tại bản thân nó lại bị áp chế.
"Mèo đỏ, ngươi còn dám gọi ta là chó già?
Thanh Ngọc Sư Vương tức giận, ra tay càng hung ác.
"Gọi ngươi là đồ chó già thì làm sao, dám đánh ta, ta còn muốn đánh cho ngươi thành chó đấy!" Yêu hổ đỏ gầm lên.
Mỗi bước di chuyển của hai đại tôn yêu đều khơi dậy nguyên khí trời đất, trong phạm vi trăm mét bị phá huỷ hoàn toàn.
"Khoan đã.
Thanh Ngọc Sư Vương đột nhiên gầm lên một tiếng, kiềm chế yêu khí.
"Sao? Sợ rồi à?
Yêu hổ đỏ cũng dừng lại, sẹo trên người nhiều thêm, nhưng không muốn lộ ra yếu đuối.
"Hừm, chúng ta không dùng yêu lực, chúng ta dùng thân thể đánh, như vậy sẽ bớt phá hoại nơi này.
Thanh Ngọc Sư Vương nói.
Yêu hổ đỏ ngơ ngác, Sư Vương này bị ngốc à? Giờ còn biết quan tâm đến môi trường?
Hai yêu thú lại chiến đấu, không khơi nguyên khí, không dùng yêu lực, trận chiến thuần tuý tinh thần và thể chất, vẫn là Thanh Ngọc Sư Vương áp đảo yêu hổ đỏ.
Nếu có người ở đây, nhất định có thể nhìn thấy một màn vui nhộn, một sư tử một hổ nhào lộn với nhau, đây còn là yêu thú Đạo Quả, chuyện này mà truyền ra ngoài, chắn hẳn bị người khác cười rụng răng.
Đường đường là yêu thú Đạo Quả, giờ lại chiến đấu như những con dã thú bình thường, nếu truyền ra ngoài thì thật mất mặt.
Cuối cùng, hai yêu thú vương giả kiệt sức thở hổn hển, Thanh Ngọc Sư Vương đè lên người yêu hổ đỏ: "Ngươi có đền tiền không?"
Yêu hổ đỏ: "…"
Ngươi mẹ nó đánh với ta lâu như vậy, chỉ vì muốn ta đền tiền cho ngươi ư?
"Nói mau, ngươi rốt cuộc có đền tiền không, không đền ta đánh tiếp.
Thanh Ngọc Sư Vương giận dữ hét lên.
"Ngươi nói trước, ngươi với tên nhân loại đó đã làm những việc quỷ quái gì!" Yêu hổ đỏ dữ tợn nói.
"Một vạn nguyên tệ, ta mới nói cho ngươi.
Thanh Ngọc Sư Vương nói.
"Ngươi có còn là yêu thú không vậy? Giống như con người hèn mọn, ngươi coi trọng những thứ thô tục của con ngườ sao?
Yêu hổ đỏ tức giận nói, ngươi mẹ nó đường đường là vua của một chủng tộc đấy!
"Ta không quan tâm, ngươi không đền tiền, ta không chỉ đánh ngươi, mà còn đánh cả tộc nhà ngươi.
Thanh Ngọc Sư Vương tức giận nói: "Ta nghe nói tộc của ngươi vừa rồi sinh con trai, có thể bán lấy tiền."
"Đồ chó già, ngươi dám đánh hổ tộc ta?
Yêu hổ đỏ tức giận, hai yêu thú lại đánh nhau.
Cuối cùng, lại là Thanh Ngọc Sư Vương thắng, đè được yêu hổ đỏ: "Ngươi rốt cuộc có đền tiền không?"
"…"
Trong lòng yêu hổ đỏ tan nát, chết tiệt nhà ngươi, ngươi là Sư Vương, mà chỉ nghĩ đến tiền à?
"Ta không có tiền.
Yêu hổ đỏ bất lực nói.
"Đồ góp nhặt của ngươi, dược liệu hay khoáng thạch đều được.
Sư Vương nói.
"Được rồi, ta đưa cho ngươi, chẳng phải chỉ là một trăm nguyên tệ dược liệu thôi sao.
Yêu hổ đỏ trong lòng mắng lão sư tử thậm tệ, bất đắc dĩ lấy ra một ít dược liệu.
Thanh Ngọc Sư Vương lúc này mới vừa lòng: "Không đúng, còn có cuộc chiến lúc nãy nữa, đã làm chậm trễ rất nhiều thời gian của ta, một tức của ta vài nguyên tệ, ngươi còn phải cho ta ba trăm sáu mươi nguyên tệ."
"Cho ngươi, cho ngươi, thật là bỉ ổi.
Yêu hổ đỏ khịt mũi lấy thêm một ít nguyên tệ.
"Ngươi không muốn biết ta cùng con người giao dịch cái gì sao?
Thanh Ngọc Sư Vương cười lạnh một tiếng, nhận dược liệu, nói: "Tăng cường huyết mạch, ngươi biết không?"
"Tăng cường huyết mạch?
Hơi thở của yêu hổ đỏ đột nhiên trở nên dồn dập: "Loài người có cách để cường hóa huyết mạch của chúng ta sao?"
"Đương nhiên, ngươi có biết ông đây tăng thực lực bằng cách nào không? Chính là dùng một viên đan dược.
Thanh Ngọc Sư Vương lạnh lùng cười nói: "Ngươi có muốn không?"
"Đương nhiên là có.
Huyết mạch tăng lên, làm sao yêu hổ đỏ có thể chống lại sự cám dỗ này được chứ?
"Lấy một vạn nguyên tệ ra trước đi.
Thanh Ngọc Sư Vương nâng móng vuốt.
Yêu hổ đỏ rất muốn cắn chết con sư tử này, nhưng để có được phương pháp cường hóa huyết mạch, nó chỉ có thể tiếp tục lấy dược liệu ra.
"Chà, đây là tiền từ câu hỏi vừa rồi, thêm mười vạn nguyên tệ nữa, ta giúp ngươi chào hỏi và mua đan dược đó, dù sao vừa rồi ngươi cũng suýt nữa ăn người ta.
Thanh Ngọc Sư Vương nói.
Yêu hổ đỏ trầm tư, khó hiểu nói: "Người đó yếu đuối như vậy, tại sao không trực tiếp cướp đi?"
"Kẻ vừa rồi thật sự rất yếu, chẳng qua chỉ là tên chạy vặt thôi, giống như yêu thú dưới tay chúng ta vậy, ngươi biết Thần Thông không?
Thanh Ngọc Sư Vương cười lạnh nói.
"Ta biết, sao lại nhắc đến Thần Thông?
Yêu hổ đỏ khó hiểu hỏi.
"Vân Thuỷ thành ít nhất có bốn tên!"
"… Không phải cả bốn Thần Thông đều đang bán đan dược đấy chứ?
Yêu hổ đỏ run lên, bản thân suýt nữa ăn người của lão tổ Thần Thông?
"Không, không có ai trong bốn Thần Thông ấy dám trêu chọc người bán đan dược cả, người kia chỉ cần ngáp một cái, lão tổ Thần Thông đều phải chấn động."
Phù phù
Yêu hổ đỏ bị doạ sợ ngã xuống đất, còn mạnh hơn cả lão tổ Thần Thông? Có phải sẽ giết hắn không?
"Mười vạn nguyên tệ, ta đây giúp ngươi giải quyết chuyện này. Đừng tưởng rằng tiền này là ta lấy, là ta đưa cho người kia, ở trong nhân gian gọi là tìm quan hệ, tặng quà, biết không?
Thanh Ngọc Sư Vương giáo huấn.
Yêu hổ đỏ dại ra gật đầu, sợ hãi nói: "Lão ca, ngươi thật sự có thể giúp ta giải quyết sao?"
"Đương nhiên, thấy thẻ này không? Đây là thẻ hội viên, ở chỗ đó khá quý giá, người kia đã đưa cho ta, có thẻ này, ta nằm ở trong Vân Thuỷ thành cũng chẳng ai dám động đến ta.
Thanh Ngọc Sư Vương nói một cách đầy tự hào.