Thần Ma Cung Ứng Thương

Chương 266. Nghe ngóng tin tức

Chương 266. Nghe ngóng tin tức
"Sư Vương lão tổ, bọn ta có tiền!" Thiếu nữ sợ hãi kêu thành tiếng: "Bọn ta góp lại chắc được năm mươi vạn."
"Lấy ra nhanh lên.
Thanh Ngọc Sư Vương dừng lại cơ thể, lạnh lùng nói.
"Tiền tài là vật ngoài thân, của đi thay người, trưởng lão.
Thiếu nữ thấp giọng nói, có chút đau lòng lấy ra một ít nguyên tệ: "Chỗ ta có mười vạn."
"Ta đây có ba vạn."
"Ta có hai vạn."
"Ta đây chỉ có hai mươi mốt vạn.
Nam tử trung niên bất đắc dĩ nói, toàn bộ cộng lại cũng không đến năm mươi vạn.
"Lâm Thanh, cái này cộng lại có bao nhiêu?
Thanh Ngọc Sư Vương ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Thanh.
Lâm Thanh nhăn mặt mở miệng: "Ba mươi sáu vạn."
Tên Thanh Ngọc Sư Vương này thật sự phải đi học đếm số thôi!
"Ba mươi sáu vạn thì ba mươi sáu vạn.
Thanh Ngọc Sư Vương thu tiền, sau đó nhìn về phía Lâm Thanh: "Đi, đến quán rượu Nghệ Hi, ta mời khách."
"Được.
Bốn vị Thần Thông gật đầu, cùng Thanh Ngọc Sư Vương rời đi.
Bốn người ngơ ngác, đây rốt cuộc là tình huống gì!
"Đi, Hổ Vương, ta muốn đến quán rượu Nghệ Hi uống một chén an ủi, bị sợ hãi như vậy, làm máy bay thiếu chút nữa xảy ra chuyện rồi.
Võ giả trẻ tuổi nói.
Liệt Diễm Hổ Vương gào thét một tiếng, hung ác trừng bốn người, liếc mắt: "Lần này coi như ngươi gặp may mắn."
Bốn người: "..."
"Đi mau, đến quán rượu Nghệ Hi uống rượu.
Con người ngồi trên lưng yêu thú Trúc Cơ cũng mở miệng nói.
"Trưởng lão, quán rượu Nghệ Hi lại là nơi như thế nào?
Ba người nhìn về phía Nam tử trung niên.
"Cái này, chắc là một tửu lâu gì đó.
Nam tử trung niên khô khốc nói.
"Trưởng lão không phải kiến thức rộng rãi lắm sao, tại sao lại chắc là?"
"..."
Ta mẹ nó dù có kiến thức rộng rãi, nhưng đây là ở địa phương khác, Đại Vân quốc, Vân Thủy thành, ta cũng không biết phải làm sao!
"Chúng ta vẫn đi Vân Thủy thành sao?"
"Đi, bản trưởng lão phải làm cho rõ, đây rốt cuộc là chuyện gì."
"Nhưng mấy vị Thần Thông kia..."
"Chắc sẽ không có chuyện gì đâu."
Bốn người nói chuyện với nhau một câu rồi đi về hướng Vân Thủy thành.
Bên trong Vân Thủy thành đang nghị luận một đại sự.
"Các ngươi có nghe nói hay không, có bốn tên nhà quê chưa từng ngồi máy bay, chưa từng ngồi xe thuê muốn ra tay với máy bay Liệt Diễm, còn nói phải giết những người ngồi xe cho thuê."
"Ta cũng nghe nói, đúng là nhà quê, Vân Thủy thành chúng ta ai mà chưa từng ngồi xe? Còn nói dám ra tay, ta cần chắc?"
"Nghe nói Sư Vương xuất động, hiện tại đã giải quyết xong xuôi rồi, giờ người ta đang ở quán rượu uống rượu đó."
"Quán rượu? Chúng ta cũng đi uống một chén, rượu này đổi thật không tệ, giá rẻ, chơi vui."
"..."
Mới vừa vào Vân Thủy thành, bốn người này lại nghe thấy mấy lời nghị luận này, nam tử trung niên thiếu chút nữa bùng nổ, ba người còn lại cũng không khá khẩm hơn.
Bọn ta nhà quê? Các ngươi biết chúng ta từ đâu tới không, thế lực phía sau kinh khủng đến mức nào không?
"Trưởng lão?"
"Đi theo, đi đến cái quán rượu gì đó.
Nam tử trung niên trầm giọng nói.
Bốn người theo những võ giả này bước chân vào quán rượu Nghệ Hi, đập vào mắt là các loại ngọn đèn lập lòe chói mắt, các nhóm người nhảy múa, không khỏi làm bốn người nghi hoặc.
"Chư vị an tĩnh."
Lúc này, thanh âm huyên náo dừng lại, một nữ tử chậm rãi bước ra: "Lúc nãy Sư Vương chọn một ca khúc tặng mọi người, Túy Mộng Thần Đồ."
"Túy Mộng Thần Đồ? Trước đây chưa từng nghe qua, là ca khúc mới của Cầm Hi cô nương sao?
Một đám võ giả nhất thời kích động.
Bốn người cảm giác đầu óc có chút ngơ ra, thấy hai bên trái phải còn có chỗ ngồi, vội vã ngồi xuống, yên tĩnh quan sát tình huống phát triển.
Cầm Hi chậm rãi đi ra, trong tay cầm một thứ như là micrô, đây là nàng tìm người luyện chế, có thể mở rộng thanh âm, khiến toàn hội trường đều có thể nghe được.
"Sau mưa bão thì trời quang mây tạnh, hiểu được huyền âm tu hành giống như ta nghe..."
Tiếng đàn khởi xướng, tiếng ca hát lên, cả hội trường lặng im, nghe bài hát này.
"Trở mình thủ phản phách mệnh cách, phúc thủ phục lập Càn Khôn, làm người làm yêu, cần gì phải phân biệt, sương hoa trên thân kiếm..."
Grào, yêu thú gần đó gào thét, đúng vậy, làm người làm yêu, hà tất phân chia, nhân loại tại sao phải bài xích yêu tộc? Đều là sinh linh như nhau, chỉ là chủng tộc bất đồng thôi!
Bốn người động dung, trưởng lão nói: "Cầm Hi này, nên nói nàng cảnh giới cao, hay là nói nàng chưa từng thấy được sự đáng sợ của yêu thú?’
"Thiếu niên một chuyện có thể cuồng, dám mắng thiên địa bất nhân, mới mặc kệ cơ duyên hay là mầm tai hoạ..."
"Bài hát này...
Bốn người ngẩn ra, thiếu nữ ba người càng rơi vào trầm tư, bọn họ, chưa từng không ngông cuồng sao?
Một ca khúc hát ra bất luận là bốn người mới tới hay là võ giả, yêu tộc ở hiện trường tất cả đều trầm mê trong đó.
"Cầm Hi tiểu thư, bài hát này thực sự quá hay!" Một đám võ giả khen ngợi: "Hát thêm một bài, không, Cầm Hi tiểu thư, hát lại lần nữa."
"Mười nguyên tệ, Cầm Hi tiểu thư mới hát.
Nữ tử lúc nãy lần thứ hai đi ra, áy náy nói: "Xin lỗi, Cầm Hi tiểu thư cần bảo vệ cổ họng, không thể hát liên tục."
"Mười viên nguyên tệ, hát lại một lần.
Thanh âm Lâm Thanh của truyền đến, mười viên nguyên tệ phá không mà đến: "Thiếu niên cuồng, trở tay phách mệnh cách, phúc thủ lập Càn Khôn, những lời này, ta rất thích."
"Là Lâm Thanh lão tổ.
Một đám người kích động nói.
Bọn họ thế nhưng rõ ràng nội tình bên trong Lâm Thanh làm thế nào trở thành Thần Thông lão tổ, bán tông môn, trộm tông môn!
Cái này đặt trong miệng người khác chính là bất hiếu, hãm hại cha, nhưng Lâm Thanh vẫn cho rằng, đây chính là bản thân cải biến số mệnh của chính mình!
Nếu là hắn không làm như vậy, có thể cả đời hắn đều không thành được Thần Thông lão tổ, vĩnh viễn là Thiếu tông chủ Thanh Huyền Tông nổi tiếng quần là áo lụa, bị cha hắn mở miệng mắng chửi một tên phế vật.
"Thiếu niên cuồng sao?
Bốn người lẩm bẩm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất