- Chủ tử, nô tì đến hầu hạ ngài. Nô tì là lần đầu tiên, xin chủ tử thương xót!
Trong mắt Trương Tĩnh Xảo hiện lên vẻ mị ý, học lời kịch của cung nữ trong phim triều Thanh nói một câu, sau đó lớn mật nắm lấy tiểu Nhạc Trọng, mở môi anh đào cúi đầu xuống.
Được Trương Tĩnh Xảo đặc thù hầu hạ, máu huyết trong cơ thể Nhạc Trọng bắt đầu hưng phấn lên.
Trương Tĩnh Xảo chìm đầu trong nước chỉ chống đỡ được hai mươi giây phải ngẩng đầu lên, rầm một tiếng, thật nhiều bọt nước dọc theo khuôn mặt xinh đẹp của nàng chảy lên trước ngực của hắn.
Trương Tĩnh Xảo mở to mắt, mị nhãn như tơ nhìn Nhạc Trọng, đưa tay nắm lấy tiểu Nhạc Trọng dùng sức ngồi xuống.
Một tia màu đỏ diễm lệ nhộn nhạo tràn ra trong bồn tắm, Trương Tĩnh Xảo nhướng mày thật lâu mới buông ra.
- Nô tì lớn mật mạo phạm, xin chủ tử trách phạt!
Trương Tĩnh Xảo vươn đầu lưỡi thơm tho liếm nhẹ lên tai Nhạc Trọng, thổi một hơi, nhìn hắn làm nũng nói.
Nhạc Trọng ôm lấy tiểu hồ ly tinh dám chủ động tiến đến câu dẫn hắn, tùy ý hưởng dụng thân thể xinh đẹp tràn ngập sức sống thanh xuân của nàng.
Trương Tĩnh Xảo cũng không để ý đây là lần đầu tiên của mình, trong miệng không ngừng kêu la những lời lẽ khiến người phải thẹn thùng, tựa như một dâm phụ cực kỳ phóng đãng, thật khiến kẻ khác hưng phấn.
Nhạc Trọng bị kích thích đem Trương Tĩnh Xảo đùa bỡn đến cuối cùng phải cầu xin tha thứ mới chịu ngừng lại.
Trong lúc nghỉ ngơi, Trương Tĩnh Xảo ngã vào trong lòng Nhạc Trọng, uể oải nũng nịu nói:
- Chủ tử, ngài thật sự cường tráng!
Nhạc Trọng cười khẽ, đưa tay vuốt ve thân thể mềm mại của Trương Tĩnh Xảo, da thịt thiếu nữ tràn ngập co dãn cùng bóng loáng, giống như khối ôn ngọc thơm tho trơn mềm.
Nhạc Trọng thầm nghĩ mình còn chưa làm thịt Quách Vũ nhưng đã đem thị nữ Trương Tĩnh Xảo mới mang về làm thịt mất rồi.
Hắn nắm lấy đôi đại bạch thỏ xinh đẹp của nàng, cảm thụ xúc cảm ôn nhuyễn co dãn, chậm rãi hỏi:
- Vì sao phải đến câu dẫn tôi?
Nhạc Trọng tự nhận mình còn chưa tuấn tú tới mức khiến mỹ nữ như Trương Tĩnh Xảo vừa gặp đã thương.
Trương Tĩnh Xảo quay người nhìn thẳng hai mắt Nhạc Trọng nhận chân nói:
- Đó là bởi vì chủ tử ngài đủ mạnh. Em nghĩ uống sữa tươi, ăn bánh mì, dùng đồ trang điểm, mặc quần áo xinh đẹp, được người sủng ái, được người hâm mộ. Tất cả chuyện này chỉ có chủ tử ngài có thể cho em. Quan trọng nhất là trở thành nữ nhân của ngài có thể mang cho em cảm giác an toàn!
Nhạc Trọng nhìn Trương Tĩnh Xảo nói ra lời thật lòng, nhẹ nhàng cười kéo nàng vào trong lòng nói:
- Em cũng rất thực tế. Không có vấn đề, ngày sau em có thể cùng lên bàn ăn cơm với tôi. Mặt khác tôi cho em một thân phận đội viên dự bị, em muốn tiếp tục đến trường hay đi công tác? Tôi có thể giúp em an bài!
Trước đó Trương Tĩnh Xảo các nàng đều hầu hạ Nhạc Trọng, Quách Vũ, Lộ Văn, tự nhiên không có tư cách ngồi cùng bàn ăn cơm với họ. Bốn người đều là nhân viên ngoài biên chế, có thể được ăn uống no đủ cùng một phần thực phẩm phụ cung ứng, nhưng tự nhiên là kém hơn cơm nước của nhóm người Nhạc Trọng.
Trương Tĩnh Xảo nghe vậy liền cười ngọt ngào, hôn lên môi Nhạc Trọng nói:
- Cảm ơn chủ tử!
Trương Tĩnh Xảo ôm một cánh tay của hắn, dùng bộ ngực mềm mại của nàng cọ lên tay hắn làm nũng nói:
- Người ta không muốn đến trường, cũng không muốn công tác, chỉ muốn ở bên cạnh hầu hạ chủ tử, có thể chứ?
Trước cuối thời Trương Tĩnh Xảo là một cô gái phản nghịch, không hề dốc lòng cầu học, sau cuối thời càng không có tâm tư học tập.
Nhạc Trọng không chút để ý nói:
- Được!
Với tình huống cung cấp vật tư hiện tại của Thạch Mã trấn, nuôi không một cô gái xinh đẹp như Trương Tĩnh Xảo cũng không có vấn đề, cho dù nàng chỉ muốn làm một bình hoa dốt nát hắn cũng không thèm để ý chút nào. nguồn TruyệnFULL.com
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Trương Tĩnh Xảo, thản nhiên nói:
- Bất quá nếu em theo tôi, vậy là người của tôi, nếu em lại chạy tới sống vất vưởng cùng người khác, đừng có trách tôi độc ác!
Vừa rồi Trương Tĩnh Xảo biểu hiện quá mức phóng đãng, mặc dù Nhạc Trọng cũng thích vẻ phong tao của nàng, nhưng không muốn nàng hồng hạnh xuất tường.
Trương Tĩnh Xảo nhìn Nhạc Trọng cười thật dễ thương:
- Chủ tử ngài yên tâm, nô tì nhất định sẽ không làm chuyện như thế!
Mặc dù Trương Tĩnh Xảo có chút phản nghịch, nhưng người có tâm nhãn cũng không ngu ngốc. Sau cuối thời toàn bộ trật tự hỏng mất, nếu ở trước cuối thời ra ngoài ngoại tình bị người phát hiện bất quá là chia tay hoặc ly hôn. Nhưng sau cuối thời, nếu nàng vất vưởng bên ngoài bị phát hiện, vậy sẽ rơi vào kết cục sống không bằng chết.
Tiết Khai Sơn vì muốn làm tan rã ý chí chống cự của các nàng, từng để cho nàng đi thăm qua tình cảnh bi thảm của những nữ nhân khác. Trương Tĩnh Xảo từng tận mắt chứng kiến một cô gái xinh xắn chết thảm thế nào, làm nàng hoảng sợ tới mức nàng cương quyết buộc mình phải luôn ngoan ngoãn.
Trương Tĩnh Xảo dựa trong lòng Nhạc Trọng, giống như con mèo nhỏ dịu ngoan, ôn nhu nói:
- Chủ tử, ngài xem chị của em thế nào?
Nhạc Trọng nhớ lại cô gái buộc tóc đuôi ngựa, khí chất điềm đạm nho nhã, mang theo một cỗ tư văn của người trí thức tên Trương Tĩnh Vi, nói:
- Không tệ! Thoạt nhìn là một cô gái dịu dàng!
Trương Tĩnh Xảo lộ ra nụ cười kỳ dị nói:
- Chủ nhân, ngài cũng đem nàng thu vào trong phòng, thế nào? Chị em chúng em cùng nhau hầu hạ ngài, chị em song phi, chẳng phải khoái hoạt!
Nhạc Trọng thoáng sững sờ, nhìn Trương Tĩnh Xảo ngồi trong lòng, hắn không nghĩ tới cô gái phản nghịch này lại đem cả chị mình đổ vào trong lòng hắn, ngay cả từ ngữ chị em song phi cũng nói thẳng ra miệng.
- Nàng là chị của em…
Nhạc Trọng thoáng chần chờ nói, không thể không nói lời đề nghị có chút tà ác của Trương Tĩnh Xảo gây nên một cảm giác hắc ám nào đó trong tận sâu trong nội tâm của hắn.
- Em cũng chỉ suy nghĩ cho chị ấy mà thôi. Sớm hay muộn gì nàng cũng là người của ngài, muộn chi bằng sớm. Hơn nữa chị em khác với em, năm xưa nàng ở trường học là học sinh xuất sắc, là hoa hậu giảng đường nổi tiếng, là tình nhân trong mộng của rất nhiều thanh thiếu niên!
Trương Tĩnh Xảo tiếp tục thủ thỉ với Nhạc Trọng.
Trương Tĩnh Xảo cũng có tiểu tâm tư của mình. Nàng vừa nhìn thấy Quách Vũ có khí chất xuất chúng xinh đẹp như một công chúa, lại có dáng người gợi cảm bốc lửa, liền biết mình không thể qua được Quách Vũ. Nàng muốn kéo luôn chị của mình vào lòng Nhạc Trọng, dựa vào hai chị em liên thủ tranh đoạt sự sủng ái của hắn. Hắn càng sủng ái các nàng, cuộc sống của các nàng mới càng tốt đẹp.
Nhạc Trọng vỗ vỗ mông Trương Tĩnh Xảo nói:
- Thuận theo tự nhiên đi!
Lúc này Nhạc Trọng là kẻ độc tài của Thạch Mã trấn, chỉ cần hắn muốn chơi mười mấy nữ nhân xinh đẹp hoang dâm vô độ cũng không có việc gì khó khăn. Nhưng hắn không có tâm tư đó, toàn bộ chỉ thuận theo tự nhiên. Dù sao còn có đại địch như căn cứ Lũng Hải trước mặt, hắn cũng không có tâm tư tùy ý hưởng lạc.
Thấy Nhạc Trọng không có ý kiến, Trương Tĩnh Xảo bĩu môi không nói thêm lời gì, chỉ lẳng lặng dựa trong lòng hắn hưởng thụ sự an bình hiếm có. Lúc ở trong tay Tiết Khai Sơn, nàng chưa từng được ngủ ngày nào yên ổn.