Ổ gà ở trong Trường Quang Thôn chính là địa phương của doanh kỹ. Nữ nhân tiến vào ổ gà phải phục vụ tất cả phần tử vũ trang của Trường Quang Thôn này. Không chỉ như thế, nữ nhân trong ổ gà chỉ có thể được ăn cơm thừa canh cặn. Nếu như nói phục thị Vương Quang Hổ thì mọi người phải trải qua sinh hoạt khuất nhục, nếu như tiến vào trong ổ gà thì các nàng sống không bằng chết. Phục thị Vương Quang Hổ là lão đại ít nhất vẫn còn ăn no.
Vương Quang Hổ mặt trở nên âm trầm một chút, hàn quang trong mắt chớp động, hung hăng nhìn qua Vương Lan. Hắn dùng lễ đối đãi với Nhạc Trọng là vì nhìn trúng thực lực của Nhạc Trọng, hắn với nữ nhân không nghe lời thì ra tay không chút lưu tình nào.
- Thực xin lỗi, chủ nhân! Thực xin lỗi, chủ nhân! Van cầu ngài cho tôi phục thị đi! Tôi cái gì cũng làm được, chỉ cần ngài nói thì tôi sẽ thỏa mãn ngài. Van cầu ngài, để cho ta phục thị ngài đi!
Vương Lan bị Vương Quang Hổ trừng mắt thì sợ tới mức quỳ bên chân Nhạc Trọng, gắt gao ôm lấy chân của Nhạc Trọng, dùng bộ ngực mềm mại của mình ma sát đau kỏổ cầu khẩn Nhạc Trọng nói ra.
Vương Quang Hổ nhìn Vương Lan ôm đùi Nhạc Trọng thì sắc mặt trầm xuống, âm thanh thoáng cái trở nên vô cùng âm trầm.
- Người tới, đem nữ nhân này kéo ra ngoài đi.
Hai gã phần tử vũ trang lưng mang hai khẩu súng tiểu liên 79 đi tới, dùng ánh mắt tham lam nhìn qua Vương Lan, sau đó thò tay kéo lấy Vương Lan.
Những nữ nhân xinh đẹp này tự nhiên là bị đám người Vương Quang Hổ, Lôi Chấn, Trần Ngôn, Trương Tường chia cắt, trong ổ gà chỉ là những nữ nhân có nhan săc bình thường, nữ nhân xinh đẹp có khí chất như Vương Lan lại không nhiều. Cho dù có mấy người nhưng trải qua giày vò tàn khôc đã khong còn hình người, mất dung nhan ngày xưa. Vương Lan đi vào cũng có thể làm cho bọn họ thoải mái được một hồi.
- Không muốn! Cầu ngài! Chủ nhân, tôi cái gì cũng nguyện ý ngài! Cầu ngài cứu tôi với! Ngài chơi thế nào cũng được, cứu tôi với! Cứu tôi với!
Vương Lan ôm chặc lấy đùi của Nhạc Trọng, đau khổ cầu khẩn nói.
Nhạc Trọng nhìn qua Vương Lan khóc lóc đau khổ cầu xin bản thân mình, quay người nhìn qua Vương Quang Hổ nói ra:
- Chờ một chút! Vương đại ca, Vương Lan tôi nhận lấy.
Sắc mặt Vương Quang Hổ lúc này mới chuyển biến tốt đẹp, hắn phất phất tay, hai gã thủ hạ liền mang theo ánh mắt thất vọng đi ra ngoài.
Từ chết tới sống đi một vòng, trong nội tâm Vương Lan lúc này đang căng như đi cáp treo. Hai gã thủ hạ của Vương Quang Hổ đi tới phía sau thì nàng chợt quỳ gối trước người Nhạc Trọng, cẩn thận từng li từng tí bóp chân cho Nhạc Trọng.
Vương Quang Hổ nhìn thấy Nhạc Trọng tiếp nhận nữ nhân mà mình đưa ra, lúc này mới cười cười, mở miệng mời chào Nhạc Trọng:
- Nhạc Trọng, anh theo tôi làm một trận đi! Anh thấy đấy, thế giới hiện tại đã biến đổi, chính là thời cơ tốt cho chúng ta quật khởi.
- Thế giới lúc trước đám thượng vị giả đều là dựa vào bậc cha chú ban cho, là đồ con lợn, phế vật. Bọn chúng có bản lãnh gì? Không phải cha chú của bọn chúng đả đảo cứu chính quyền, thành lập tân chính quyền và bọn chúng lên làm thượng vị giả, hưởng thụ cuộc sống xa xỉ, xa hoa và đặc quyền sinh hoạt. Pháp luật đối với những thượng vị giả này mà nói hoàn toàn không có tác dụng. Bọn chúng có thể dễ dàng hưởng thụ nữ nhân xinh đẹp nhất, uống rượu ngon nhất, xe đắt nhất. Mà chúng ta vất vả cả đời có lẽ còn không mua được căn phòng nhỏ.
- Nhưng mà bây giờ đã khác, thế giới đã biến hóa. Thiên hạ đại loạn, đây là thời cơ tốt của chúng ta đấy. Chỉ cần chúng ta làm một trận, chỉ cần còn sống để thành lập tân chính quyền, tương lai tiêu diệt tang thi, thống nhất cả nước thì con cháu của chúng ta sau này vĩnh viễn trở thành kẻ hưởng thụ thành quả của chúng ta.
Trong mắt Vương Quang Hổ trong chớp động hào quang dã tâm cực lớn, ánh mắt nóng rực nhìn qua Nhạc Trọng nói dã tâm của mình.
Vương Song ở bên cạnh nghe xong thì ngây ngốc, hắn thật không ngờ Vương Quang Hổ lại có dã tâm lớn như thế này.
Nhạc Trọng cũng hơi sững sờ, hắn lúc này cũng chỉ muốn đi tới căn cứ của thành phố Lũng Hãi mà thôi, sau khi đem những nữ sinh vướng víu kia giao cho chính phủ, tìm kiếm một ít đồng đội mạnh mẽ đi về quê. Thành lập chính quyền mới không phải là ước mơ trong lòng của hắn.
- Trộm cướp bị tru diệt, nhưng mà sau khi anh cướp đoạt chính quyền thì sẽ làm vương hầu tướng lãnh! Nhạc Trọng, thượng vị giả của thế giới trước kia. Cha chú của bọn chúng cũng có xuất thân từ dân quê mùa. Minh triều Chu Nguyên Chương đã từng đi ăn mày, Nỗ Nhĩ Cáp Xích của triều đại nhà Thanh cũng xuất thân từ thân phận nô lệ ti tiện. Bọn chúng cũng có thể thành công, chúng ta là những người văn minh tiếp nhận giáo dục cao đẳng, trong tay lại có súng, không có khả năng kém hơn bọn chúng.
- Cho dù lui một vạn bước mà nói. Chúng ta thành lập chính quyền thất bại, chỉ cần trong tay chúng ta có được lực lượng khổng lồ, đến lúc đó đầu nhập vào bất cứ thế lực nào cũng có thể hưởng thụ sinh hoạt xa xỉ. Anh nghĩ lại đi, nhìn chung lịch sử, các quốc gia thay triều đổi đại thì những chư hầu cường đại quy thuận vào chính quyền, có tên nào không được hưởng thụ phú quý vô cùng. Nếu như anh chỉ là một bình dân, vào thời điểm thay triều đổi đại thì anh chỉ là thịt cá mặc cho người ta xâm lược mà thôi.
Nhìn thấy Nhạc Trọng đang tự hỏi, Vương Quang Hổ tiếp tục cổ động nói ra.
Vương Quang Hổ nói những lời này cực kỳ có động lực, Nhạc Trọng cũng lâm vào trong trầm mặc, tự hỏi lời của hắn.
Nhạc Trọng chậm rãi nói ra:
- Hổ ca, anh có nghĩ tới rằng chính phủ hiện tại cũng còn chưa có sụp đổ. Nếu như trung ương còn kịp phản ứng, chỉ cần một mệnh lệnh điều quân đội của một doanh tới sẽ tiêu diệt chúng ta quá dễ dàng hay không?
Vương Quang Hổ không biết từ nơi nào lấy ra vài chục khẩu súng trường 81, súng tiêu liên 79 trang bị cho một đội. Nhưng mà bọn họ căn bản chưa từng trải qua huấn luyện, chỉ là một đám ô hộp. Quân đội chính thức thì chỉ cần công kích liên tiếp là có thể dễ dàng tiêu diệt đám ô hộp này.
Nhạc Trọng trải qua thần ma hệ thống cường hóa, sức chiến đấu phi phàm, cũng không dám nói mình có thể chông cự được binh sĩ công kích liên tiếp. Một phát hỏa tiễn là có thể giết hắn rồi.
Vương Quang Hổ lớn tiếng cười nói: Truyện được copy tại TruyệnFULL.com
-Ha ha! Nhạc Trọng huynh đệ, anh cũng không biết rồi. Trung ương bây giờ đoán chừng đã rơi vào tay giặc. Nếu như không có rơi vào tay giặc, bọn chúng nhất định sẽ tuyên bố ổn định lòng người ngay. Đã qua nửa tháng nhưng mà trừ căn cứ của thành phố Lũng Hãi có tuyên bố ổn định lòng người ra, còn bên phía trung ương chẳng có một chút tin tức nào cả, đoán chừng bọn chúng cũng đã biến thành tang thi cả rồi.
Vương Quang Hổ nhìn qua và đưa ra hứa hẹn liên tục:
- Nhạc Trọng, nếu như anh giúp tôi, anh chính là ngũ gia của Trường Quang Thôn này! Chỉ dưới ta, Trương Tường, Lôi Chấn, Trần Ngôn, tiếp theo đi ra ngoài tìm được người sống sót, tôi cho anh chọn lựa ba người xinh đẹp nhất.