Chương 106: Đêm Trước Kỳ Thi Tốt Nghiệp Trung Học
Cao Bằng phải trấn an một lúc mới có thể ổn định lại mấy đầu ngự thú đang xao động.
Hắn rốt cục cũng hiểu rõ nguyên nhân mà Đại Tử và A Ngốc tức giận.
Chính là do một con Sa Quái chưa từng gặp mặt.
Cao Bằng hoài nghi nếu như đầu Sa Quái kia đứng ở trước mặt Đại Tử và A Ngốc, có khả năng nó sẽ không sống nổi quá ba giây.
Cao Bằng xoa xoa mồ hôi trên trán, tại sao trước kia mình không phát hiện ra mấy ngự thú này, có đôi khi lại dính người như thế.
Tuy chúng mặc dù dính người, nhưng mà trong lòng Cao Bằng lại rất đắc ý.
Đi vào phòng bếp làm một bữa tối ngon miệng cho mỗi ngự thú, lúc này mới coi như triệt để lắng lại sự tức giận của chúng.
Ngồi ở trên ghế sofa, Cao Bằng bật ti vi, sau đó chuyển sang kênh thiếu nhi, nó đang phát sóng « Quảng trường Bảo Bảo ».
Mấy cái ngự thú ngồi chung một chỗ trong phòng khách, xem say sưa ngon lành, cũng không biết bọn nó xem có hiểu hay không.
Trở về phòng ngủ đóng cửa lại, Cao Bằng lấy một quyển sách ra xem.
Cốc cốc.
Cửa phòng ngủ bị gõ vang không theo quy tắc nào, không đợi Cao Bằng đáp lại, Đại Tử đã thuần thục mở cửa rồi bò vào phòng, trong miệng còn ngậm một chiếc điện thoại di động đang reo chuông.
Chờ Cao Bằng tiếp nhận điện thoại di động, Đại Tử liền hấp tấp chạy ra khỏi phòng ngủ, tranh thủ thời gian trở về phòng khách xem phim hoạt hình.
Cao Bằng phát hiện từ sau khi trải qua sự kiện khóa cửa lần trước, Đại Tử chăm học khổ luyện cuối cùng đã học được thần kỹ mở cửa này.
Kết nối điện thoại,
- Để cám ơn việc lần trước, em họ tôi muốn mời bạn ăn cơm, hai ngày nữa bạn có rảnh hay không?
Điện thoại bên kia truyền đến giọng nói tùy tiện của Mục Thiết Anh.
Có rảnh hay không?
Cao Bằng chăm chú suy nghĩ một chút, ngày thường còn phải đi học, thời gian rảnh rỗi đều đi đến phòng làm việc tiếp khách.
- Ăn cơm thì không cần, đó cũng không phải chuyện lớn gì. Gần nhất tôi tương đối bận rộn, về sau có thời gian thì lại nói.
Cao Bằng trả lời.
Tựa hồ nghe ra ý ở ngoài lời của Cao Bằng, Mục Thiết Anh rất sảng khoái đáp lại,
- Được rồi, vậy tôi sẽ trả lời thay bạn. À, cái tên tóc húi cua hèn mọn ở trên xe buýt xế chiều hôm nay có tiếp tục làm phiền bạn hay không?
Được chứng kiến thực lực của A Ngốc nên nàng cũng không lo lắng gì về an toàn của Cao Bằng, chỉ là lo lắng Cao Bằng đánh mấy người kia đến mức phải vào bệnh viện.
- Không có việc gì, buổi chiều chúng tôi cũng không phát sinh xung đột, chỉ là hữu hảo trao đổi một chút sự tình ở phương diện học tập thôi. Bọn họ dường như cũng rất vui vẻ.
Cao Bằng vừa cười vừa nói.
- . . . Vậy thì tốt.
Mục Thiết Anh ở đầu điện thoại bên kia trầm mặc nửa ngày, cuối cùng cảm thấy không còn gì để nói. Cuối cùng hai người cúp điện thoại trong không khí ngột ngạt.
- Người nam bên kia điện thoại là ai vậy?
Người đàn ông mặc áo thun đen ngồi đối diện Mục Thiết Anh giả bộ lơ đãng hỏi. Lông mày của người này rất đậm, phảng phất dùng bút lông vạch hai vạch ở trên trán.
- Bạn học ở trong trường, không phải đã từng nói đến sao? Hắn đã từng cứu em một mạng vào buổi chiều hôm đó ở trụ sở huấn luyện trong sơn cốc, lại còn thuận tiện giúp Thanh Loan, Thanh Yến nữa.
Mục Thiết Anh tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sofa phía đối diện.
Nàng biết anh của mình đang suy nghĩ gì, chỉ là giữa mình và Cao Bằng làm sao có thể.
Thấy em gái tức giận rời đi, người đàn ông ngồi trên ghế sofa nghi ngờ xoa xoa tóc mình. Tên tiểu tử kia. . . Đến cùng là ai, có nên tra một chút tài liệu về hắn trong hồ sơ của cục cảnh sát hay không?
Mặc kệ người khác thấy thế nào, cũng mặc kệ những người khác nghĩ như thế nào, dù sao ở trong lòng người đàn ông này, em gái của mình chính là người đáng yêu nhất trên thế giới!
Đây là đạo lý chỉ thuộc về anh trai.
Có những nam sinh khác tiếp xúc với em gái mình! Chuyện này cần phải trọng điểm chú ý, miễn cho không để ý một chút mà hoa nhà mình đã bị người khác hái đi.
Phải biết em gái mình trước kia cơ hồ không có tiếp xúc với bạn bè khác phái, đây chính là một việc rất hiếm thấy.
. . .
Trong chớp mắt thời gian một tháng đã trôi qua, khoảng cách ngự sử sinh thi đại học cũng chỉ còn không đến một tháng, mà khoảng cách thi đại học văn hóa càng không đến hai tuần.
Bầu không khí trong trường học cũng càng ngày càng khẩn trương, khắp bốn phía đều có thể thấy được học sinh đang vội vội vàng vàng. Vô luận là học sinh thi đại học bình thường hay là ngự sử sinh, trong lòng đều có chút nôn nóng.
Ở cửa trường học có treo một tấm hoành phi chữ đỏ.
- Đập nồi dìm thuyền ta đọ sức mặt trời mọc mặt trời lặn, liều tử chiến đến cùng ta không oán không hối.
Cao Bằng ngẩng đầu nhìn câu đối này, có chút cảm khái, lại sắp đến kỳ thi đại học mỗi năm một lần.
- Đi thôi.
Cao Bằng vỗ vỗ A Ban.
Trải qua sự huấn luyện trong khoảng thời gian này, A Ban đã triệt để thoát khỏi xưng hào nhện mập. Thân cao hai mét, đường kính năm mét, thậm chí có một chút xe con cũng không to bằng A Ban.
Chân nhện sắc bén tựa như từng chiếc Định Hải Thần Châm cắm vào lòng đất, phía trước đầu giơ lên hai tấm chắn to lớn, người đi trên đường nhao nhao tránh khỏi.
Điều duy nhất khiến Cao Bằng có chút buồn bực chính là A Ban tựa hồ thích đi ngang, giống như một ác bá hoành hành không sợ, không để người khác ở trong mắt.
Đi tới của lớn của sân huấn luyện, ở trước cổng chính của sân huấn luyện ngự sử sinh cũng treo một bức câu đối.
Cao Bằng vui vẻ ngẩng đầu nhìn câu đối ——
- Thí sinh, thi không tốt thì về nhà chăn heo đi.
Sau khi Cao Bằng xem xong thì cả người rất không tốt. Nếu không so sánh thì không bị thương tổn, có phải đối đãi khác nhau thế hay không.
An trí cho A Ban ở trên sân huấn luyện, Cao Bằng đi đến phòng học trong trường, hôm nay đến lấy giấy cho phép thi. Bởi vì Cao Bằng là ngự sử sinh, cho nên bình thường không đi học chung với những học sinh khác, Mộ Dung Thu Diệp liền chuẩn bị đưa trước giấy cho phép thi cho Cao Bằng.
Dưới tình huống bình thường thì giấy cho phép thi đều được các thầy cô bảo quản thay, sẽ không giao trước cho học sinh, chính vì sợ học sinh làm mất.
Cầm giấy cho phép thi xong, Cao Bằng cũng không có việc gấp nên không nóng nảy rời đi, an vị ở văn phòng nói chuyện với cô giáo Mộ Dung.
- Thành tích văn hóa của em hẳn là không có vấn đề, mặc dù gần nhất do bồi dưỡng ngự thú nên có khả năng tốn không ít thời gian của em, nhưng nội tình của em vẫn có, nên việc thi đại học khẳng định không khó.
Mộ Dung Thu Diệp nói tiếp.
- Nếu như thành tích của em tốt, em chuẩn bị thi chỗ nào?
Cao Bằng sững sờ. Từ trước cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng suy nghĩ đến phương diện này, chỉ là muốn tham gia thi đại học sau đó đạt thành tích tốt là được. Dù sao thi đỗ vào một trường đại học nổi tiếng là nguyện vọng của cha mẹ, hắn không hi vọng hai người trên trời có linh thiêng phải thất vọng.
Về phần báo danh vào trường đại học cụ thể nào thì Cao Bằng thật đúng là chưa từng nghĩ qua.
- Chắc là. . . Báo danh vào trường đại học Trường An bản địa thôi?
Cao Bằng không quá khẳng định.
Mặc dù đại học Trường An ở bản địa cũng tốt, cô giáo Mộ Dung cũng là người Trường An, nhưng nàng vẫn không nhịn được phải khuyên nhủ Cao Bằng:
- Đại học Trường An mặc dù cũng tốt, nhưng nếu phóng nhãn trong cả nước thì cũng không tính là đỉnh tiêm.
Lấy tầm mắt của Mộ Dung Thu Diệp thì tất nhiên có thể nhìn ra tầm quan trọng của cái nghề ngự sử này về sau, nếu Cao Bằng lựa chọn trở thành ngự sử thì khẳng định rất ưa thích con đường này.
- Trong đại học Trường An không có nhiều ngự sử cường đại, bầu không khí của ngự sử cũng không được khá lắm. Dù sao ở Trường An cũng khá nặng nề, cá nhân cô cảm thấy nếu muốn phát triển thì cần tiếp xúc nhiều với những cường giả cùng thế hệ khác. Đương nhiên đây chỉ là ý kiến cá nhân của cô.
- Đại học Kim Lăng, đại học Du Châu, đại học Nam Phương đều rất tốt, cường giả thế hệ thanh niên rất nhiều.
Cao Bằng gật đầu đồng ý.
Thanh niên tài tuấn của mấy trường đại học này quả thật rất nhiều, thậm chí có chút gương mặt thường xuyên xuất hiện trên TV.
---------------------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top