Chương 220: Tiến Hóa
- Nhớ kỹ đường đi vừa rồi chưa?
Cao Bằng cẩn thận hỏi thăm A Ngốc.
- Nhớ kỹ.
A Ngốc thành thật gật đầu.
- Ừm, vậy là tốt rồi. Bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày ngươi hãy đến nhà máy kia, khôi phục lại tất cả những bộ xương đã được xử lý qua, sau đó thu hồi Vong Linh Diễm — Ta đã dạy ngươi nhiều lần, chắc hẳn ngươi đã nắm rõ trình tự này rồi phải không?
Cao Bằng hỏi lại một lần.
- Được!
A Ngốc nghiêm túc vỗ vỗ lên ngực mình, phát ra tiếng vang đương đương đương.
Trở lại biệt thự, Cao Bằng và Kỷ Hàn Vũ đi lên lầu ngủ.
A Ngốc cũng trở về nhà mình, đó là một ngôi nhà được xây dựng trên cây. Cao Bằng đã đặc biệt vì nó và tiểu Hồng Thủy Mẫu Viên xây dựng ở trên một cái cây Hoàng Quả Thụ cao hơn bốn mươi mét.
Nhà trên cây giản dị thô kệch, dùng một số lượng lớn cành nhỏ có góc cạnh rõ ràng xây dựng nên, một vài vị trí then chốt chọn dùng dây leo quấn quanh. A Ngốc vừa mới leo lên cành cây thì một cái đầu nho nhỏ từ trong cửa sổ của căn phòng cảnh giác thò ra, lén lút quan sát.
Lúc nhìn thấy là A Ngốc, cái đầu nhỏ màu đỏ lập tức rụt về. Rất nhanh sau đó một cái bóng màu đỏ từ trong cửa chính của ngôi nhà chạy ra, hưng phấn nhảy lên người A Ngốc, gắt gao ôm lấy đầu nó, phát ra tiếng kêu ô ô khe khẽ.
A Ngốc đỡ con gái một cách rất ôn nhu, dùng một cái tay khác leo lên cây. Dù cho đã biến thành khô lâu nhưng nó cũng không hề quên năng lực leo cây của mình, cho tới bây giờ có đôi khi nó ngẩn người sẽ cảm thấy mình vẫn còn là một con khỉ lớn đang nhảy nhót tung tăng bên bờ sông Hồng Thủy.
- Hôm nay có nghe lời không?
A Ngốc nghiêm túc hỏi thăm con gái.
Tiểu Hồng Thủy Mẫu Viên ngẩng đầu, trong đôi mắt to ngập nước dường như có sương mù, đưa tay trái ra, không ngừng kéo từng ngón tay mà đếm, cuối cùng cao hứng kêu to hai tiếng.
m thanh này truyền vào trong đầu A Ngốc hóa thành giọng nói trong vắt,
- Hôm nay con nghĩ đến ba ba chín lần!
Sau đó vẻ mặt đầy chờ mong, giống như bé ngoan làm việc đúng đắn gì đó chờ đợi ban thưởng.
- Không phải cái này!
A Ngốc nghiêm mặt.
Mặc dù trên mặt nó không có cơ nhục, nhìn không ra bất kỳ biến hóa cảm xúc gì. Nhưng mà tiểu Hồng Thủy Mẫu Viên vẫn nhạy cảm nhận ra thái độ phụ thân rất chân thành, tranh thủ thời gian đứng thẳng người lên.
- Nhận biết 3 chữ. . . chữ viết của nhân loại quá khó học, con không học có được hay không?
Tiểu Hồng Thủy Mẫu Viên nũng nịu ôm lấy cánh tay ba ba.
A Ngốc do dự một chút,
- Không được.
Sau đó nhẹ nhàng đặt tay phải lên đầu con gái.
- Ta không muốn con chỉ làm tiểu Hồng Thủy Viên cả đời. . . coi như ba ba cầu chủ nhân, cũng phải khẩn cầu hắn làm cho con tiến hóa thành sinh mệnh cao cấp hơn. Ba ba không thể bảo hộ con cả đời, chỉ có thể làm cho con có năng lực tự bảo vệ mình.
Ngồi bên rìa nhà trên cây, A Ngốc ngước đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, đáy lòng âm thầm thề.
. . .
- Ông chủ à, không phải tôi nói ngoa, một trăm cân Kim Dực Thiền này ngài đến nơi khác tuyệt đối không thể mua được vừa nhiều vừa có chất lượng tốt như vậy đâu! Có thể mua ở nơi này của chúng tôi, khẳng định các ngài kiếm lợi lớn.
Bên ngoài cửa lớn tập đoàn Nam Thiên, một người thanh niên mặc áo khoác màu lam đầu đội mũ rơm đàng hoàng trịnh trọng nói với Lưu Sâm Lâm.
- Được rồi, đồ vật chúng ta đã ký nhận, tiền rất nhanh sẽ được gửi đến tài khoản của vườn gieo trồng các người, có cơ hội lại hợp tác.
Lưu Sâm Lâm cắt ngang lời nói của người thanh niên, sau đó chỉ huy một gã bảo an ôm cái thùng lớn trên mặt đất lên.
Người thanh niên còn muốn nói điều gì, nhưng Lưu Sâm Lâm đã trực tiếp quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Lưu Sâm Lâm, người thanh niên thở dài,
- Được rồi, ta chỉ muốn nói là những con Kim Dực Thiền này đều rất hung. . . Cũng thật là kỳ quái, mua nhiều Kim Dực Thiền như vậy làm gì, cái thứ đồ chơi này ăn cũng không ngon, tính tình lại táo bạo, ý nghĩ của mấy kẻ có tiền thật là kỳ quái. . .
Lầm bầm nói mấy câu rồi quay người rời đi.
Thân thể của bảo an rất khỏe mạnh, bình thường thì ôm đồ vật một trăm cân cũng không mấy khó khăn, nhưng kỳ quái là khi bảo an ôm lấy cái thùng sắc mặt lại trở nên rất cổ quái. Trong cái thùng này tựa như có vô số con bọ chét đang điên cuồng nhảy nhót, phát ra tiếng vang tùng tùng tùng, cái thùng suýt chút đã bay ra ngoài.
Rất nhanh cái thùng thông qua xe nội bộ vận chuyển đến tay Cao Bằng. Sau khi ký nhận, Cao Bằng mở nắp thùng ra liếc nhìn vào trong, nhẹ gật đầu, thứ tài liệu cuối cùng cũng đã đến.
- Đại Tử mau ra đây, chuẩn bị tiến hóa.
Cao Bằng nhìn về sau rồi kêu lên.
Đại Tử từ trên cây thò đầu ra, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhảy xuống, bởi vì quá kích động còn té lăn trên mặt đất.
Cái thùng đặt trên lưng Đại Tử, bản thân đang cõng đồ vật dành cho việc tiến hóa của mình. Đại Tử ít khi nào nghiêm túc lúc này lại thành thật khiêng cái thùng hơn một trăm cân vào phòng thí nghiệm.
Gỡ phần đóng gói ngoài thùng xuống, lộ ra một cái lồng bằng dây thép.
Mắt lưới của cái lồng thép chỉ lớn cỡ hạt dưa, bên trong Kim Dực Thiền nhỏ nhất đều lớn cỡ hạch đào nên căn bản trốn không thoát.
Một số lượng lớn Kim Dực Thiền chồng chất cùng một chỗ, lít nha lít nhít từ trên xuống dưới, dường như chất đầy một nửa cái lồng thép.
Những con Kim Dực Thiền này vẫn còn sống, một vài Kim Dực Thiền leo lên biên giới lồng thép, có con còn treo ngược trên đỉnh lồng.
- Trước tiên cần phải xử lý đặc biệt những con Kim Dực Thiền này, chế biến ra dung dịch có tính chất đặc biệt. . . Sau đó lại để Tử Bối Lôi Ngô ngâm bên trong dược tề. . .
Cao Bằng nói một mình, mắt thấy nhiều Kim Dực Thiền như vậy, Cao Bằng lộ ra vẻ khó xử. Ít nhất có mấy trăm con, mỗi một con Kim Dực Thiền đều phải lấy ra khí quan đặc thù nào đó trong cơ thể bọn chúng, việc này ít nhất cũng phải lãng phí thời gian nửa ngày của hắn. Mà quan trọng nhất chính là khí quan đã bị lấy ra chỉ có thể bảo tồn 6 tiếng đồng hồ, vượt qua thời gian này sẽ mất đi tác dụng, bất đắc dĩ đành lấy điện thoại di động ra.
- Ông ngoại, cháu muốn tuyển hai tên trợ thủ. . . Vâng đúng vậy, có thể chịu đựng khổ cực. . . Cái gì? Không phải cái loại ông nghĩ đó đâu! Ông nghĩ đi đâu vậy chứ! Cháu muốn nói là họ có thể sẵn sàng làm những loại công việc vừa vất vả nhàm chán lại bẩn thỉu, còn là loại hiểu quy củ không nói nhiều, nghe nhiều nhìn nhiều đó.
Cúp điện thoại, Cao Bằng thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Nửa giờ sau, ở ngoài phòng thí nghiệm truyền đến tiếng chuông cửa. Cao Bằng cúi đầu xử lý Kim Dực Thiền, cũng không ngẩng đầu lên nói,
- Vào đi.
Bên ngoài, cửa phòng thí nghiệm bằng hợp kim theo tiếng mở ra.
Thùng thùng thùng.
Sau đó một thân ảnh đi tới,
- Cao tiên sinh, tôi là trợ lý phụ tá mới tới.
Cao Bằng ngẩng đầu liếc nhìn. Một thân quần áo nhân viên thí nghiệm phối hợp áo khoác trắng rộng rãi, tóc cột đuôi ngựa, trán cao mày ngài, đó chính là Từ Thanh Chỉ từng gặp mặt một lần trước đó.
Mép tóc đúng là rất cao, Cao Bằng liếc mắt, đáy lòng âm thầm nghĩ.
Từ Thanh Chỉ tự nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Cao Bằng, sau khi vào nhà cười tươi rói rồi đứng tại chỗ. Đây cũng không phải lần đầu tiên nàng công tác trong loại hoàn cảnh phòng thí nghiệm này, nhưng trước mắt tuổi tác Cao Bằng còn nhỏ hơn hai tuổi so với nàng nhưng đã trở thành cấp trên.
Một người tổng phụ trách phòng thí nghiệm.
Trước đó nàng còn tưởng rằng Cao Bằng chỉ là nhân viên nghiên cứu bình thường tại phòng thí nghiệm này, chỉ là đúng lúc nghiên cứu ra thành quả của mình mà thôi, không nghĩ tới hắn lại chính là người tổng phụ trách phòng thí nghiệm này, cho tới bây giờ Từ Thanh Chỉ vẫn còn có chút hoảng hốt.
Nàng gia nhập hội học sinh, ở bên trong hội học sinh có một bộ môn là dục thú bộ, bên trong có không ít thành viên đến từ chuyên ngành Dục thú sư. Nghe nói mấy cái cao tài sinh hàng đầu ở bên trong đã lấy được danh ngạch công tác ở mấy phòng thí nghiệm, ngày bình thường luôn luôn mắt cao hơn đầu.
- Ừm.
Cao Bằng ừm một tiếng, đáy lòng rõ ràng tại sao phải phái nàng tới. Đầu tiên cha và đại bá của nàng đều là cao tầng cốt cán của tập đoàn Nam Thiên, cũng xem như người một nhà. Cái phòng thí nghiệm này của mình có rất nhiều đồ vật đều không thể truyền ra ngoài, phái đến một người hiểu chuyện lại còn là người một nhà khẳng định tốt hơn nhiều.
Vừa suy nghĩ động tác tay Cao Bằng cũng không chậm chút nào, cái dùi thép trong tay linh hoạt đâm xuyên đầu Kim Dực Thiền một kích mất mạng, sau đó giơ dao lên cắt qua cánh Kim Dực Thiền, cắt đứt hai cái cánh màu vàng nhạt xuống, phần thi thể còn lại ném vào thùng rác, ném cái cánh đã cắt xuống vào trong chậu không.
- Ngây ngốc ở đó làm gì, tranh thủ thời gian tới phụ một tay, trước tiên tôi nói cho cô phải xử lý Kim Dực Thiền này như thế nào.
Cao Bằng thấy Từ Thanh Chỉ cứ ngây ngô đứng ở đó thì nhíu mày quát lớn.
- A nha.
Từ Thanh Chỉ bước nhanh tới cứ dựa theo mà làm, rất nhanh đã học được. Lúc đầu còn khá vụng về, sau đó động tác đã thuần thục hơn rất nhiều, xử lý một con Kim Dực Thiền chỉ cần nửa phút.
Sau hai tiếng đồng hồ, tất cả Kim Dực Thiền trong lồng đều được xử lý hoàn tất, thi thể ném vào trong thùng rác đều bị Đại Tử lặng lẽ móc ra ngoài ăn đến không còn một mảnh, lúc này đang núp trong góc tường vụng trộm lau miệng.
- Được rồi, xử lý xong, cô ra ngoài trước đi.
Cao Bằng phất phất tay với Từ Thanh Chỉ.
- A?
Từ Thanh Chỉ mở to hai mắt nhìn, vậy là xong rồi?
Ầm! Cửa lớn phòng thí nghiệm đóng lại, Từ Thanh Chỉ bị Cao Bằng đuổi ra ngoài.
Cao Bằng cúi đầu xuống chậm rãi điều chế dược tề. . . Nửa giờ sau, dược tề điều chế xong xuôi.
Cao Bằng giơ ống nghiệm lên cùng ánh mắt cân bằng, thần sắc nghiêm túc chăm chú. Chất lỏng bên trong ống nghiệm hơi mờ tản mát ra sương mù nhàn nhạt màu trắng, mặt ngoài chất lỏng thỉnh thoảng hiện lên một sợi ánh sáng màu lam yếu ớt.
Sau đó thêm một số lượng lớn nước nóng vào vạc, đợi đến khi nước nóng đầy vạc mới chậm rãi đổ chất lỏng trong ống nghiệm vào.
Lốp bốp — —
Điện quang lấp lánh.
Tựa như một giọt nước đổ vào dầu sôi.
Mấy giọt chất lỏng văng trên mặt Cao Bằng. Đại Tử đang cuộn mình ở nơi hẻo lánh đột nhiên co giật một hồi, chấn kinh nhảy dựng lên, vừa rồi trên mặt nó giống như bị điện giật.
- Cuối cùng thêm cái này vào bên trong.
Cao Bằng lấy ra chín viên quả màu vàng từ phòng lạnh, mặt ngoài quả hiện lên từng vòng từng vòng lôi văn.
Khi nó rơi vào trong chất lỏng, tan thành một đoàn chất lỏng màu vàng rồi biến mất.
Chất lỏng màu vàng cũng dần dần lạnh xuống, cuối cùng tựa như đọng lại, mặt nước không có một tia sóng gợn, ánh đèn trắng lạnh trên đỉnh đầu chiếu xạ tia bạch quang thăm thẳm.
- Được rồi Đại Tử, nhảy vào đi thôi.
Cao Bằng nói với Đại Tử.
Đại Tử ngẩng đầu, hai sợi râu trên đỉnh đầu đong đưa, sau đó yên lặng nhảy vào trong vạc thí nghiệm.
Ầm ầm ầm!
Trong nháy mắt khi Đại Tử nhảy vào, không khí dường như cũng đọng lại. Chỗ sâu trong vạc thí nghiệm mơ hồ truyền đến tiếng sấm sét đì đùng không ngừng vang lên, coi như ở ngoài phòng thí nghiệm cũng nghe được rõ ràng.
Từ Thanh Chỉ đứng lên, kinh dị nhìn về phía cánh cửa phòng thí nghiệm đóng chặt ở sau lưng, rốt cuộc là bên trong đang làm thí nghiệm gì thế?
--------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top