Chương 280: A Ban Sợ Độ Cao
Có Giác Quan Siêu Phàm, Cao Bằng bắt đầu thích ứng với lực lượng tăng vọt của bản thân, nhưng cũng phải qua gần nửa tiếng đồng hồ mới coi như hơi hơi quen một chút. Dù thế nhưng khi đi đường Cao Bằng vẫn vô cùng thận trọng, sợ không cẩn thận sẽ giẫm ra một cái hố trên mặt đất.
Cao Bằng đẩy cửa phòng thí nghiệm ra liền nhìn thấy Từ Thanh Chỉ đang ngồi trên ghế salon ở ngoài đại sảnh xoa đầu gối, dùng ánh mắt u oán nhìn hắn.
Sắc mặt Cao Bằng không có gì khác lạ, nói với vẻ nghiêm túc,
- Cô đi đường cũng không biết cẩn thận gì cả, chân tay lóng ngóng như vậy sao có thể làm trợ thủ cho tôi được.
Nói xong Cao Bằng nhanh chân rời khỏi phòng thí nghiệm, chỉ là tư thế đi đường có chút kỳ quái, nhón chân lên, rón rén tựa như mèo đi đường.
. . .
Lúc này A Ngốc còn đang hấp thu linh hồn trong lò sát sinh, ngự thú ở gần khu biệt thự cũng chỉ có Đại Tử, Tiểu Hoàng, Tiểu Diễm và A Xuẩn.
- Chúng ta đi, đi đón A Ban trở về.
Cao Bằng vẫy vẫy tay nói với mấy ngự thú.
Đón A Ban?
Hai mắt Đại Tử sáng lên, chợt hóa thành một đoàn điện quang xẹt qua mặt hồ bay về phía Cao Bằng.
- Cao Bằng Cao Bằng, có phải A Ban ở bên ngoài lén lút ăn thật nhiều đồ ăn ngon một mình không vậy?
Đại Tử tò mò hỏi.
Cao Bằng nghĩ nghĩ,
- Đúng thế.
- Vậy không được, ta muốn da nhện chiên ~
Đại Tử tỏ vẻ tuyệt không bỏ qua, sao A Ban có thể lén lút ăn đồ ngon sau lưng nó vậy chứ, nó chính là lão đại của A Ban mà!
- . . . Đến lúc đó ngươi tự mình tìm A Ban lấy đi.
Cao Bằng cười bảo.
- Được!
Đại Tử rất hài lòng, trong bộ não nho nhỏ bắt đầu tính toán làm như thế nào để lấy thêm càng nhiều da nhện từ chỗ A Ban. Hừ, cái tên này thật là, thiệt thòi mình vẫn luôn lo lắng cho nó, không ngờ lại chạy đi ăn vụng đồ tốt, A Ban thật đáng ghét.
Lôi Công đang chậm rãi hấp thu Lôi nguyên tố đột nhiên thò đầu ra khỏi vỏ liếc mắt nhìn Cao Bằng, sau đó lại chậm rãi rụt đầu về, từng đoàn từng đoàn lôi quang lấp lánh ngưng tụ bên ngoài vỏ giáp.
Tốc độ tiến hóa của Lôi Công rất nhanh, có lẽ là do lâu dài tích lũy rồi mới bộc phát ra. Từ sau khi sử dụng trang bị thì gần như 24 giờ mỗi ngày Lôi Công đều ở bên cạnh nó, trực tiếp tăng lên đến tận hai đẳng cấp.
Phải biết Lôi Công đã là ngự thú cấp Lĩnh Chủ, mỗi lần tăng lên một cấp đều cần năng lượng khổng lồ duy trì.
- Lệ ~
Tiểu Diễm bay tới, thu cánh hạ xuống.
Trải qua thời gian nửa tháng, lông vũ trên người Tiểu Diễm đã mọc lại. Mặc dù bộ lông không được như lúc trước, nhưng cũng không gây ảnh hưởng bao nhiêu đến việc bay.
Lúc Tiểu Hoàng phát hiện lông vũ của Tiểu Diễm còn có thể mọc ra thì gần như tuyệt vọng đến tan vỡ.
Vì sao lông của ngươi còn có thể mọc ra?
Không phải đã nói sẽ cùng trọc với nhau sao?
Tâm tình Tiểu Hoàng hầu như trải qua một đợt lên voi xuống chó, kiếp sống của một con vịt cũng chỉ là như vậy, do đó nó lại càng cố gắng hơn trong huấn luyện. . .
Từ mỗi ngày ngủ năm tiếng rút ngắn lại chỉ còn bốn tiếng. . .
Đôi mắt thâm quầng hõm sâu nhìn chằm chằm, Tiểu Hoàng đầy mặt oán khí đi tới, u oán nhìn chòng chọc lớp lông trên người Tiểu Diễm.
Sau đó khinh thường ngoảnh đầu đi nơi khác, nhưng rồi lại không nhịn được lén lút liếc qua.
Nuốt một ngụm nước bọt.
Hừ, thật xấu!
- Cao Bằng Cao Bằng, hay là ngươi ngồi trên lưng ta đi.
Đại Tử lượn xung quanh Cao Bằng nói.
- Không cần, hay là chúng ta so tốc độ?
Cao Bằng trêu đùa.
Đại Tử kinh ngạc, sửng sốt hồi lâu lúc này mới xoắn xuýt nói ra:
- So tốc độ sao. . .
- Đúng vậy! Dám so không?
Cao Bằng khẳng định gật đầu.
- . . . Ngươi thắng có thể cho ta ăn ngon hay không?
Đại Tử đột nhiên hỏi.
Sắc mặt Cao Bằng nhất thời đen lại,
- Ta thua sẽ cho ngươi đồ ăn ngon! Còn nếu ta thắng thì ngươi không có cái gì hết!
- Cao Bằng ngu xuẩn, vậy hôm nay ngươi nhất định phải thua.
Đại Tử khinh thường ngẩng đầu cao lên, cánh sau lưng khẽ rung động mấy cái.
- Tốt. . . Tới đi.
Dứt lời, Cao Bằng như lợi kiếm lao ra!
Ầm ầm ầm — —
Sóng khí cuồng bạo xé nát không khí, mặt đất dưới chân bị dẫm đến nát bấy, khe nứt điên cuồng lan tràn, bùn đất bay tung tóe khắp nơi.
Đại Tử ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Cao Bằng. . .
Đây không phải là A Ngốc khoác da Cao Bằng đấy chứ?
- A Ngốc, A Ngốc chờ ta một chút. . .
Đại Tử giật cả mình, vội vàng đuổi theo bóng lưng Cao Bằng không ngừng la lớn.
Tiểu Hoàng là đáng yêu nhất, hai mắt trợn lên thật to, tròng mắt đều sắp lòi cả ra, đứng sững người không nhúc nhích nhìn chằm chằm Cao Bằng đã đi xa.
. . .
Trong rừng rậm, Đại Tử bò sau lưng Cao Bằng, nhìn chằm chằm cái mông lớn của Cao Bằng phía trước, nhịn không được mặt lộ vẻ hung sắc.
Cẩu Cao Bằng, nhất định hôm nay ngươi bật hack rồi.
Ta cắn chết ngươi!
Ầm! Ai nha — —
Cao Bằng mặt đầy hắc tuyến đi ở phía sau cùng không ngừng xoa xoa cái mông mình, Đại Tử đầy oan ức đi đầu tiên, mắt trái bầm tím sưng to, đôi cánh nhỏ thì run lẩy bẩy.
- Cao Bằng ngươi thay đổi, trước kia ngươi chưa bao giờ đánh ta.
Cao Bằng im lặng nói:
- Ai bảo vừa rồi ngươi cắn mông ta chứ!
Mặc dù tổn thương đều chuyển dời cho Tiểu Hoàng, nhưng mà vẫn rất đau.
- Ah . .
Đại Tử cúi đầu xuống với vẻ càng oan ức hơn, nhưng trong đầu đang suy nghĩ cái gì thì không ai biết.
- Bằng ca, đến đây uống quả kỷ này!
Không biết A Xuẩn lấy bình nước trái cây trong không gian ra từ lúc nào, thận trọng đưa cho Cao Bằng.
Cao Bằng nhận lấy, phóng khoáng há to miệng nốc cạn chỉ trong một hớp.
A Xuẩn nhìn thấy mà đau lòng không thôi, cuối cùng đau đến mức bay cũng không nổi nữa, chỉ có thể vô lực nằm nhoài trên đầu Cao Bằng, đần độn nhìn chằm chằm bình thủy tinh rỗng tuếch trong tay hắn.
Rống…
Một tiếng hổ gầm vang vọng khắp rừng rậm, trong chớp mắt một đạo thân ảnh màu vàng lộng lẫy nhào về phía Cao Bằng.
Cao Bằng lập tức lùi lại một hơi chín bước, tranh thủ thời gian trốn ra sau mông Tiểu Hoàng,
- Tiểu Hoàng, nhanh bảo hộ ta!
Tiểu Hoàng mặc một chiếc áo lông màu vàng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một cái miệng khổng lồ gần như chạm vào đầu nó, sau đó lập tức theo phản xạ có điều kiện đấm ra một quyền.
Oành!
Tiểu Hoàng lùi lại một bước, nhưng con hổ khổng lồ này cũng bị cứng rắn bức lui.
Nhìn Tiểu Hoàng một chút, đáy mắt xẹt qua một tia cảnh giác, sau đó nhanh chóng quay người trốn vào rừng cây sau lưng.
Nó chỉ đi ra săn mồi mà thôi, đôi bên cũng không có huyết hải thâm cừu gì.
- Được rồi, không nên đuổi theo, chúng ta mau đi tìm A Ban!
Cao Bằng ngăn Tiểu Hoàng đang muốn truy sát lại. Gần dây khuynh hướng bạo lực của Tiểu Hoàng càng ngày càng nghiêm trọng, quái vật mua từ bên ngoài về cho Tiểu Hoàng bồi luyện đã bị nó sống sờ sờ đánh chết mấy chục con.
Đột nhiên Cao Bằng nhớ lúc vừa gặp mặt với Tiểu Hoàng, khi đó nó vẫn chỉ là một con vịt ngốc nghếch đơn thuần, lông mao cũng không bị trụi như bây giờ…
----
- Ngáp ~
A Ban ngáp một cái thật dài, từ từ mở mắt.
Ôi mẹ ơi, cao quá!
Trong nháy mắt đã nhắm lại.
Nếu như tập trung quan sát cẩn thận thì nhất định có thể phát hiện ngọn núi này đang run nhè nhẹ. . .
- A Ban, ta tới tìm ngươi.
Giọng nói ôn hòa của Cao Bằng vang lên trong đầu A Ban.
Ai, là Cao Bằng tới tìm ta sao?
A Ban không kịp chờ đợi chợt mở to mắt, tiếp đó liền nhìn thấy. . .
Ầm ầm ầm — —
Một tiểu đội săn quái đang đi trong rừng rậm bỗng cảm thấy mặt đất dưới chân đột nhiên lắc lư dữ dội, một trận núi rung đất chuyển, tựa như sắp xảy ra động đất vậy.
- Ổn định, ổn định, tranh thủ thời gian ổn định!
- Có phải xảy ra động đất rồi không?
- Không biết, dù sao cẩn thận một chút thì hơn.
Nhóm người này thật vất vả mới ổn định thăng bằng lại. Không đợi bọn họ nhẹ nhàng thở ra một hơi, đột nhiên cảm thấy toàn bộ bầu trời đều tối sầm, gió lốc cuồng bạo xé nát tầng mây, rừng rậm phía xa phát ra tiếng rên rỉ giống như không chịu nổi gánh nặng.
Cái bóng khổng lồ phủ xuống, một tên thợ săn chậm rãi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một ngọn núi đang thức tỉnh. . .
---------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top