Chương 333: Con Tôm
- Bộ trưởng Lưu, bộ trưởng Trịnh, chúc mừng lên chức.
Trong dòng người rời khỏi phòng họp, một thanh niên hơn hai mươi tuổi đeo kính viền bạc mỉm cười đi tới chúc mừng.
Đang nhỏ giọng trò chuyện, Trịnh Thiết Tráng và Lưu Trường Hạo đều im lặng quay sang nhìn người thanh niên phía sau.
Lưu Trường Hạo ngoài cười trong không cười đáp:
- Chủ nhiệm Hàn, quyết định là do thiếu đổng đưa xuống, chúng tôi muốn nói giúp anh cũng không thể được.
Hàn Hạnh liên tục khoát tay:
- Hiểu lầm rồi, bộ trưởng Lưu hiểu lầm rồi, anh tôi đã phạm phải sai lầm thì phải chấp nhận bị phạt, tôi rất đồng ý với quyết định này của thiếu đổng.
Sắc mặt Lưu Trường Hạo hơi dịu xuống:
- Vậy còn chuyện gì khác sao?
- Đêm nay tôi muốn mời hai vị cùng đi ăn bữa cơm được không? Tôi đã đặt xong tiệc rượu rồi.
Hàn Hạnh có vẻ rất khiêm tốn.
Trịnh Thiết Tráng lắc đầu:
- Không cần đâu, ở nhà vợ tôi đã nấu canh sườn, buổi tối nếu không về nhất định sẽ bị giáo huấn một trận.
Lưu Trường Hạo áy náy nói:
- Vậy thì ngại quá. Anh Trịnh không đi, một mình tôi đi cũng không tiện, vạn nhất bị người khác nhìn thấy lại bị nói này nói kia.
Hàn Hạnh thở dài, khoát khoát tay:
- Không sao, không sao.
…
Một ngày trôi qua, chuyện xảy ra ở ngoại thành đã được xử lý xong xuôi.
Đến tận lúc này, Liên minh chính phủ vẫn luôn phong tỏa tin tức mới thông báo ra ngoài.
Đương nhiên, trước thời điểm đó cũng đã có rất nhiều lời đồn được lưu truyền, nhưng mà Liên minh chính phủ vẫn một mực không thông cáo thừa nhận sự thật mà thôi.
Ảnh hưởng của chuyện này lan ra rất nhanh, các khu căn cứ thành phố xung quanh đều nhận được tin tức.
Cùng lúc đó, có hai tin tức khác truyền tới. Hai căn cứ thành phố khác gần duyên hải cũng gặp phải tập kích ở các mức độ khác nhau, bao gồm cả Bằng Thành cách Dương Thành không xa.
- Thiếu đổng, chính phủ của Dương Thành và Bằng Thành đã liên hợp tạo thành một đội ngũ đặc thù đi tới gần biển để điều tra.
Hầu Mục gõ cửa rồi tiến vào văn phòng, nói với Cao Bằng đang ngồi đọc sách ở phía đối diện gần cửa sổ.
Cao Bằng gấp sách lại, đứng dậy nhìn xa xa qua cánh cửa sổ thủy tinh, phía cuối tầm mắt có thể nhìn thấy một vòng màu lam thâm trầm.
- Có điều tra được đám quái vật tập kích chúng ta đổ bộ từ đâu chưa?
- Từ hướng thôn Nam Hà tới.
- Thôn Nam Hà?
Cao Bằng hỏi lại.
- Đúng vậy, thôn Nam Hà cách chỗ chúng ta không xa, trong xưởng của chúng ta còn có hai nhân viên là người trong thôn Nam Hà. Đó là một thôn trang gần biển, trong thôn cũng có một số vệ binh và ngự thú trực… Nhưng sau khi tai nạn xảy ra, trong thôn không còn ai sống sót.
Thở dài một hơi, Cao Bằng híp mắt nhìn ra xa:
- Anh bảo Lưu Trường Hạo tới đây một lát. Anh đi xuống cho các nhà máy của công ty làm việc lại bình thường, mấy ngày nay cứ tính tiền theo giờ tăng ca.
- Tôi hiểu.
Hầu Mục quay người rời phòng làm việc, đóng cửa lại.
Lát sau Lưu Trường Hạo đã tới, Cao Bằng xoay người dặn dò:
- Lát nữa anh cho tất cả mọi người của bộ thăm dò theo dõi bốn phía, nếu có quái vật tới tấn công thì lập tức gọi điện cho tôi.
- Thiếu đổng yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài.
Lưu Trường Hạo kiên định đáp, dừng một lát đột nhiên lại hỏi:
- Đúng rồi thiếu đổng, chủ nhiệm bộ phận tiêu thụ Hàn Hạnh hy vọng có thể gia nhập bộ thăm dò của tập đoàn.
Hàn Hạnh? Cao Bằng nhíu mày. Hôm qua hắn đã xem qua các nhân sự chủ chốt của các bộ phận trong công ty.
Nghĩ lại một chút hắn liền nhớ ra, Hàn Hạnh là em trai của Hàn Phúc, một trong bốn nhân viên bộ phận bảo an bị phạt hôm qua, khi ấy cũng có ghi trên báo cáo. Nhưng mà Cao Bằng cũng không để ý, người phạm phải sai lầm là Hàn Phúc, không thể vì Hàn Hạnh là em trai của Hàn Phúc mà phạt cả Hàn Hạnh được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến lòng người trong công ty, nhưng kết quả Hàn Hạnh này còn chủ động tìm tới.
Nghĩ một lát, hắn từ tốn nói:
- Ngự thú của hắn có đẳng cấp thế nào?
- Cấp Thủ lĩnh.
Lưu Trường Hạo nhìn thoáng qua thiếu đổng.
- Trước hết cho hắn thân phận thành viên tinh anh của bộ thăm dò đi, xem biểu hiện tiếp theo của hắn rồi tính.
Cao Bằng nói xong, không để ý đến nữa.
Sau đó hắn đi xuống lầu, gọi Tiểu Diễm và Đại Tử tới. A Ngốc và Tiểu Hoàng hắn để lại Nam Thiên, khả năng của chúng thích hợp với quần chiến, đương nhiên Tiểu Diễm cũng thích hợp, nhưng trước mắt chỉ có mỗi nó là mang theo hắn bay một cách dễ chịu nhất, cho nên bị Cao Bằng mang theo bên cạnh. Cánh của Đại Tử hơi đặc biệt, nên khi bay sẽ có tạp âm rất lớn, tựa như đang cưỡi trên một cái mô tơ điện vậy.
Cưỡi Tiểu Diễm rời khỏi Nam Thiên, một đường xuôi nam. Bên dưới hắn là con đường nhỏ ngoằn ngoèo của vùng ngoại thành, thi thoảng có cột điện, cột đèn gãy đổ.
Bay ước chừng khoảng năm phút, hắn thấy một vài bóng dáng kiến trúc bên dưới.
Những kiến trúc này không lớn, vụn vặt lẻ tẻ xây dựng ở trên sườn một ngọn núi, một con đường nhỏ chạy xuyên qua thôn trang. Nhưng vào lúc này, cả thôn trang đều có vẻ cô tịch vắng lặng.
Cao Bằng vỗ vỗ lưng Tiểu Diễm, nó hiểu ý hạ dần xuống.
Đại Tử bay xuống trước, lượn một vòng quanh thôn trang.
- Đại Tử!
Cao Bằng quát lớn trong huyết khế.
Đại Tử dừng lại, bám lên một vách tường như một con thạch sùng khổng lồ.
Giáp xác màu tím sậm và đôi cánh màu vàng kim cực kỳ chói mắt, tương phản với màu xám của tường đá xi măng. Móng vuốt sắc bén bám chặt vào tường xi măng, làm rơi ra từng mảng vôi vữa. Thân thể dài hơn sáu mét gần như chiếm hết hơn phân nửa bức tường.
Trong thôn trang rất yên tĩnh, dưới đất vẫn còn vết máu chưa kịp khô.
Phòng ốc bên cạnh sụp đổ non nửa, ở trên trời không nhìn thấy rõ nhưng xuống đến nơi mới phát hiện ra có không ít nhà cửa bên đường đều bị phá hủy, tường vỡ gạch vụn tán loạn. Xuyên qua lỗ thủng trên tường có thể nhìn thấy trong phòng có bàn gỗ tròn, còn có một cái phích in hoa văn hoa hồng đỏ nằm dưới đất, ruột phích màu bạc vỡ tứ tung.
Tất cả mọi thứ ở nơi này đều kể lại rất rõ sự kịch liệt xảy ra ở đây khi tai nạn tiến đến.
Bốn năm trước khi xảy ra tai nạn cũng thế này, Cao Bằng nhớ lại từng cảnh tượng xảy ra khi ấy. Khi đó, hắn trốn sau cửa sổ, vén rèm cửa lộ ra một khe hở nho nhỏ, nhìn người người hoảng sợ chạy trên phố, còn có đám quái vật biến dị len lỏi khắp nơi.
Lặp lại một màn như vậy, trước sức mạnh dã man cường đại hơn, tất cả sinh mệnh đều yếu đuối như thế.
Choang!
Xa xa vọng lại tiếng đồ vật bị rơi xuống đất, cực kỳ nổi bật trong thôn trang an tĩnh.
Đại Tử long xà du tẩu, cánh sau lưng chấn động hóa thành một chùm sáng màu tím xông ra ngoài!
Xa xa, trong một gian phòng đã đổ sập, có một cái bóng trong suốt xuyên qua các khe hở giữa gạch ngói và cỏ dại với tốc độ cực nhanh.
Ầm! Một cái bóng màu tím khổng lồ đập tường lao ra, bức tường căn phòng bị đánh nát. Bên trong đám gạch vỡ loạn ngói, một con cự thú dữ tợn mở đôi kìm lớn khóa chặt một con tôm nhỏ bán trong suốt…
Đai Tử bắt con tôm nhỏ dài nửa mét quay về. Đương nhiên, con tôm này nói là nhỏ khi so với kích thước của Đại Tử, trên thực tế nó dài chừng 30cm, đã đáp ứng đủ tiêu chuẩn của một con tôm nhiều thịt béo tốt.
Con tôm nhỏ dài nửa mét quật cường giơ cao càng, hai cái râu trên đầu không ngừng vung vẩy.
【 Tên quái vật 】: Lục Hành Ẩn Hà ( Loại biến dị nhiều chân )
【 Đẳng cấp quái vật 】: Cấp 8
【 Phẩm chất quái vật 】: Phẩm chất Tinh Nhuệ
【 Thuộc tính quái vật 】: Hệ Phong
【 Trạng thái quái vật 】: Khỏe mạnh (ngoài mạnh trong yếu)
Tựa hồ chú ý tới Cao Bằng đang nhìn chăm chú vào mình, con Lục Hành Ẩn Hà này hung hăng nâng lên đôi càng mảnh khảnh kẹp kẹp vào không khí.
Đáp lại nó là ánh mắt bình tĩnh của hai thú một người.
Tiểu Diễm ngáp một cái. Thứ này. . . Còn chưa đủ một miếng của nó.
- Buông nó ra.
Cao Bằng ra lệnh cho Đại Tử.
Đại Tử buông kìm miệng ra. Con Lục Hành Ẩn Hà này nhất thời không đoán chính xác được mấy con quái vật trước mắt này đến tột cùng là có thái độ gì, cảnh giác nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
---------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top