Chương 388: Con Vịt Càng Ngày Càng Trung Nhị
Vết thương cực kỳ sâu, thậm chí có thể thấp thoáng trông thấy bạch cốt dày đặc bên trong. A Ngốc lách người sang bên cạnh lao tới ngăn cản Bạch Cương Phong Nhận Thú, một quyền bức lui con quái vật muốn thừa thắng xông lên.
Tiểu Hoàng nằm trên mặt đất, ngực phập phồng kịch liệt, miệng vịt há mở, hai mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không.
Từng thớ thịt và sợi gân trắng nhỏ dây dưa với nhau, vết thương dần dần khép lại.
- Nếu không giết chết được ta, sẽ làm cho ta trở nên cường đại hơn.
Tiểu Hoàng thì thào tự nói.
Chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất, ánh mắt trở nên nghiêm túc một cách chưa từng có.
- Thật sự rất mạnh mẽ, ngươi tuyệt đối không phải là đàn bà.
Tiểu Hoàng nhếch miệng cười cười, nhẹ nhàng xoa xoa vết thương trên cơ thể.
- Nếu như không phải đã chồng chất nhiều lần bị động, một kích đó có lẽ đã chém đứt đôi người ta.
Tiểu Hoàng thì thào tự nói, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của mình, tựa như đang vuốt ve da thịt bóng loáng của tình nhân. Trong đáy mắt lộ ra thần sắc si mê.
Chính là như vậy, chính là như vậy. . .
Thoáng thấy tử vong, tựa như lưỡi dao lạnh lẽo lướt qua làn da nơi trái tim.
Loại cảm giác tiếp cận tử vong làm cho Tiểu Hoàng điên cuồng.
Không sai!
Chính là như vậy, chính là như vậy!
- A Ngốc, để ta một mình đơn đấu với nó.
Tiểu Hoàng trầm giọng nói với A Ngốc.
Nói xong duỗi tay trái hướng về phía trước, sau đó nắm chặt lại, khớp ngón tay phát ra từng tiếng rắc rắc.
- Tới đây, tên lùn! Tiếp tục nào, dùng tất cả lực lượng của ngươi đến phá huỷ thân thể của ta, để cho ta cảm nhận được sự đau đớn tử vong một lần nữa!
Tiểu Hoàng gào thét.
Bạch Cương Phong Nhận Thú nheo mắt lại, thân thể nửa cúi xuống, những phần phía sau nó nghe không hiểu.
Thế nhưng ba chữ tên lùn kia nó lại nghe rất rõ ràng.
Lửa giận bốc lên từ đáy mắt, hai bàn tay nắm chặt va chạm vào nhau, phanh!
Lại dám mắng ta là tên lùn!
Phát ra một tiếng rít gào, thân thể nổ bắn ra kéo theo một đạo tàn ảnh.
Cuồng phong gào thét, Phong nguyên tố màu xanh lưu lại dư ảnh thật dài ở sau lưng, trong không khí hiện lên một đạo tàn ảnh hình chữ S.
Tiểu Hoàng thò tay trái ra muốn bắt lấy nó, nhưng lại bắt vào khoảng không.
Bạch Cương Phong Nhận Thú lướt qua Tiểu Hoàng quay người chém tới, lưỡi đao sắc bén xé nát bắp chân Tiểu Hoàng, tạo ra một rãnh máu thật dài.
Tiểu Hoàng nheo mắt lại, chỗ cơ bắp nơi bắp chân đè ép co rút vào phía trong, vết thương rất nhanh bị cưỡng ép thu hẹp.
Một đao vừa rồi chí ít cũng sâu nửa mét, thậm chí quét vào tận xương cốt của Tiểu Hoàng.
Đáy mắt Bạch Cương Phong Nhận Thú lộ ra một tia giễu cợt, muốn tóm lấy ta? Trở về luyện thêm mấy trăm năm rồi nói sau!
Cặp cánh sau lưng chậm rãi mở ra, tựa như cánh của côn trùng, hoa văn nhỏ vụn màu xanh nhạt phân bố lít nha lít nhít ở hai bên viền cánh, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ.
Vụt ——
Hai lưỡi đao tựa như dao giải phẫu đang thu lại đột nhiên bắn ra, sắc trời hoàng hôn chìm dần, tà dương màu đỏ sậm chiếu rọi vào mặt ngoài hai lưỡi đao, sóng nước lăn tăn, giống như hai mặt tấm gương.
- Rất tốt, phải bảo trì loại cảm giác này. Phẫn nộ đi, tức giận đi, ta rất thích xem biểu cảm muốn giết ta nhưng lại không có cách nào của ngươi.
Tiểu Hoàng thì thào tự nói.
Gia hỏa này đang nói cái gì? Vì sao nó đang nói điều gì đó rất khó giải thích.
Đáy lòng Bạch Cương Phong Nhận Thú cảnh giác, gia hỏa này có phải nổi điên hay không.
A Ngốc ở một bên lược trận, linh hồn hỏa diễm trong hốc mắt có chút lay động, nhịn không được lui về phía sau nửa bước.
Tên gia hỏa Tiểu Hoàng này. . . Càng ngày càng trung nhị.
Thân thể Bạch Cương Phong Nhận Thú lóe lên, sau một khắc biến mất tại chỗ cũ, trong không khí chỉ còn lại. . . m thanh của tiếng gió!
Gió đang rít gào!
Gió đang gào thét!
Ngàn vạn cuồng phong nhất toái không trảm!
Ầm ầm ầm! ! !
Cuồng phong xé nát hư không, trong không khí chỉ còn lại tiếng từng tiếng gầm gừ gào thét. Các loại âm thanh ồn ào xen lẫn vào một chỗ, cuối cùng hóa thành âm thanh cuồng phong gào thét giận dữ.
Cơn lốc rít gào nhấc lên sóng lớn đầy trời, mảng lớn cỏ cây bị bị xé nát, thổi bay tán loạn.
Một đoàn ánh sáng màu xanh cực nhanh lượn vòng quanh Tiểu Hoàng.
Phốc xuy phốc xuy.
Bên ngoài cơ thể Tiểu Hoàng tuôn ra từng đoàn từng đoàn huyết quang, vết thương trên người không ngừng hiện lên.
Hai tay Tiểu Hoàng ôm đầu bảo vệ con mắt và yết hầu của mình, kèm theo tiếng gào thét đè nén, thể tích của Tiểu Hoàng không ngừng bành trướng như một quả bóng hơi. . .
Một phút đồng hồ trôi qua, thân ảnh Bạch Cương Phong Nhận Thú hiện ra, nửa ngồi trên một tảng đá cảnh giác nhìn chằm chằm vào Tiểu Hoàng ở trong sân.
Tên này, tại sao thể tích của tên này lại càng lúc càng lớn.
Bạch Cương Phong Nhận Thú có chút kinh ngạc, đồng thời còn có sự ghen ghét nồng đậm. Không ngờ lại có loại năng lực có thể biến lớn, ta cũng muốn có.
Hổn hển, hổn hển. . .
Tiếng hít thở trầm trọng quanh quẩn ở trong rừng cây.
Trong cổ họng Tiểu Hoàng truyền ra tiếng gầm nhẹ không ức chế nổi, chậm rãi buông hai tay đang che chắn ở hai gò má xuống.
Một mảng bóng đen lớn rơi xuống khi nó duỗi thẳng lưng, hoa văn màu lam ảm đạm lóe lên.
Ở trong tầm mắt Cao Bằng, trạng thái của Tiểu Hoàng đã biến thành ( Thương thế nghiêm trọng (xuất huyết nặng) )
Trạng thái màu đỏ không ngừng lấp lánh.
Lúc này thân thể Tiểu Hoàng đã bành trướng đến trọn vẹn mười lăm mét.
Kích hoạt năng lực bị động ( khuê lực ) cũng không có thời gian làm lạnh hạn chế, chỉ cần bị thương là có tỷ lệ nhất định được kích hoạt.
Chân phải nâng lên giẫm mạnh xuống, mặt đất rung động kịch liệt.
Từng mảnh từng mảnh khe nứt lấy vị trí đó làm trung tâm lan tràn ra bốn phương tám hướng.
- Rất tốt, rất tốt, chính là như vậy, chính là loại cảm giác này.
Tiểu Hoàng gắt gao nhìn chằm chằm vào Bạch Cương Phong Nhận Thú,
- Đến, đến đây! Dùng toàn lực của ngươi, tiếp tục tới giết ta.
Bạch Cương Phong Nhận Thú híp mắt lại, sau một khắc bắn ra ngoài.
Hai mắt Tiểu Hoàng gắt gao khóa chặt Bạch Cương Phong Nhận Thú đang bay tới từ phía xa. Tàn ảnh màu xanh không ngừng phân giải trong đáy mắt nó, từng cảnh hình ảnh không ngừng lấp lóe, cuối cùng phân giải thành một đạo thân ảnh rõ ràng.
Ngay tại lúc này!
Tiểu Hoàng đột nhiên vung tay phải chụp tới, tựa như một tấm lưới đánh cá phủ lên con mồi, vô cùng chính xác bắt được Bạch Cương Phong Nhận Thú. Lực xung kích cường đại truyền tới từ tay phải làm cho Tiểu Hoàng rút lui về phía sau mấy mét.
- Rốt cuộc bắt được ngươi.
Tiểu Hoàng cúi đầu nhìn về phía nắm tay của mình.
- Ngươi bây giờ còn muốn chạy trốn sao?
Nắm tay phải dùng sức siết chặt, phát ra từng tiếng đùng đùng giòn vang.
Từng giọt máu tươi nhỏ ra ngoài từ khe hở lòng bàn tay.
Vật nhỏ màu trắng này quá cứng rắn.
Tiểu Hoàng nhíu mày. Cho dù đã vận dụng hết toàn lực cũng không thể nào bóp nát được, ngược lại còn bị thân thể sắc bén của nó cắt vỡ lòng bàn tay.
Cùng lúc đó Bạch Cương Phong Nhận Thú bị bóp ở trong lòng bàn tay cố gắng liều mạng giãy dụa, nhưng mà nó đột nhiên kinh ngạc phát hiện lực phòng ngự của con vịt quỷ dị này không biết từ lúc nào đã tăng trưởng nhiều như vậy. Lúc trước còn có thể nhẹ nhõm cắt vỡ da thịt, nhưng hiện tại coi như vận dụng hết toàn lực cũng chỉ có thể cắt ra một đạo vết thương nho nhỏ.
Máu tươi nhuộm Bạch Cương Phong Nhận Thú thành màu đỏ.
- Chấm dứt, tên lùn, xem ra cuối cùng ta vẫn là người chiến thắng.
Tiểu Hoàng lớn tiếng nói với Bạch Cương Phong Nhận Thú đang nằm trong lòng bàn tay mình.
Cao Bằng ở phía sau nghe được thì cảm thấy rất xấu hổ. Sau này tuyệt đối phải làm cho Tiểu Hoàng ít xem tiểu thuyết một chút, đặc biệt là những tác phẩm do cái tên gia hỏa 【 Cổn Khai 】 kia viết. Cao Bằng từng vào xem một lần, văn phong tràn đầy hơi hướng trung nhị, cũng không biết vì sao Tiểu Hoàng lại rất ưa thích.
Nhìn Bạch Cương Phong Nhận Thú bị Tiểu Hoàng bắt lấy. Sau khi nó bị Tiểu Hoàng bắt được thì gần như không có khả năng chạy trốn, nó càng giãy dụa, lực lượng của Tiểu Hoàng càng tăng lớn.
Nhìn thấy Cao Bằng đi tới, Bạch Cương Phong Nhận Thú lộ ra con mắt từ khe hở ngón tay Tiểu Hoàng, ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm vào Cao Bằng.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top