Chương 86: Kỷ Hàn Vũ
Tại quân khu Trường An có một cái kiến trúc cao khoảng chừng hơn hai trăm mét được xây dựng trên núi nhỏ, nhìn qua thì giống như một cái giá đỡ. Ở trên xà ngang của giá đỡ, một con Thần Ưng màu vàng kim đang khép hờ hai mắt, nhắm mắt dưỡng thần. Bất thình lình Thần Ưng mở hai mắt ra, trong mắt toát ra từng sợi kim quang, nó nhìn về phía nam xác định mục tiêu, sau đó hé miệng phát ra một tiếng hót vang trời, âm thanh to rõ quanh quẩn trên không trung của quân doanh.
- Chuyện gì xảy ra, là con tinh tinh kia đi ra khỏi rừng rậm Hắc Tẫn sao?
- Không phải, hình như là Kim Thần đã phát hiện cái gì đó, nhanh điều tra một chút. . .
- Không cần tra, là vị kia của tập đoàn Nam Thiên tới.
Nương theo một tiếng ho khan, một ông lão tóc hoa râm mặc quân trang trên người đi tới từ phía sau.
- Muộn như vậy rồi vị kia tới làm cái gì, tổng bộ của bọn họ không phải ở thành phố Du Thành sao.
- Không cần lo lắng, chỉ làm cảnh giới như thường lệ là được.
Ông lão tựa hồ có uy tín rất cao, chỉ nói một câu đã trực tiếp ổn định tình huống.
. . .
Trên bầu trời, một bóng dáng khổng lồ xoay quanh ở trên không, sau đó ầm ầm rơi xuống, gió lốc cuồng bạo thổi xuống làm cho đám cỏ ven hai bên đường đều bị cưỡng chế nằm rạp xuống mặt đất. Bóng dáng khổng lồ này giống như rồng mà không phải rồng, cũng không phải rắn, nhưng ở khắp nơi trên cổ lại mọc ra lông bờm màu trắng, đỉnh đầu không có sừng, phía dưới phần bụng có một cặp vuốt, mỗi cái đều có ba cái móng vuốt. Nếu chỉ đơn thuần nhìn qua bề ngoài thì nó đã thoát ly khỏi phạm trù của loài rắn, đang hướng về loài rồng tiến hóa, bây giờ đã rất tiếp cận Giao Long, nói nó là Giao Long cũng không sai.
Cự trảo ầm ầm rơi xuống, uy hiếp tử vong bao phủ mấy người phía dưới, phạm vi một trảo này bao phủ toàn bộ mọi người, bao quát tên trung niên đã hôn mê dưới đất kia, sự uy hiếp trí mạng giống như có dao đâm ở sau lưng. Khương tiến sĩ phù một tiếng quỳ trên mặt đất:
- Tôi có thông tin của Cao Bằng.
- ???.
Cự trảo cưỡng ép thay đổi vị trí giữa không trung, chộp vào một bên trên mặt đất, lưu lại mấy đạo khe rãnh sâu vài mét, dài đến mười mấy mét. Bụi bặm dày đặc bay khắp nơi theo gió lớn, làm cho sắc mặt mọi người trắng bệch, Khương tiến sĩ nói tiếp:
- Chủ tịch đại nhân, tôi không có nói tin tức của Cao Bằng ra ngoài, nhưng mà tôi đã thiết trí một vài đoạn mã, chỉ cần tôi không giải mã đúng hạn thì phần mềm sẽ đưa tin tức của Cao Bằng truyền đến thiết bị liên lạc của toàn bộ tập đoàn Nam Thiên, phần mềm này tôi cũng có thể tùy thời xóa bỏ.
Tốc độ nói của Khương tiến sĩ rất nhanh, sợ mình nói chậm liền sẽ gặp phải họa sát thân.
Một người có dáng người khôi ngô nhảy xuống từ trên lưng của Giao Long màu trắng, hắn mặc một bộ hán phục màu trắng, hai vai rộng lớn phảng phất hai tòa núi cao, phía dưới lông mày trắng xóa là một cặp mắt sắc bén như chim ưng. Lúc bước đi không nhanh không chậm, nhưng mỗi một bước đều giống như đang giẫm vào trái tim của bọn họ. Em trai Khương tiến sĩ và tên đầu trọc kia khi đối mặt với đôi mắt này thì trái tim cũng trở nên lạnh lẽo, cảm thấy tâm thần run sợ. Vẻ mặt Kỷ Hàn Vũ rất bình tĩnh, nhìn không ra vui buồn:
- Lúc nãy ngươi vừa nói gì?
- Chủ tịch đại nhân, vừa rồi là do dưới tình thế cấp bách nên tôi nói lung tung, tôi thậm chí căn bản chưa từng gặp qua Cao Bằng, chỉ mới nghe nói qua thân phận của hắn.
Khương tiến sĩ xấu hổ cười nói, vừa rồi cũng là do tình thế cấp bách nên có chút bất đắc dĩ, bởi vì thời gian ngắn như vậy nên căn bản không để cho hắn nói quá nhiều lời, nếu như câu nói quá dài thì nói không chừng còn chưa dứt lời đã bị giết chết.
- Ừm.
Hai mắt của Kỷ Hàn Vũ giống như trút được gánh nặng, hắn thiếu chút nữa còn tưởng rằng cháu của mình đã xảy ra việc gì, xem ra không phải.
- Là ai nói cho ngươi biết?
Kỷ Hàn Vũ nhìn vào mắt của Khương tiến sĩ. Khương tiến sĩ chần chờ, bán đứng người kia thì có vẻ không ổn cho lắm.
- Không muốn nói thì coi như thôi, người có chí riêng. . .
Kỷ Hàn Vũ mở miệng nói tiếp.
- Là bí thư.
Khương tiến sĩ chần chờ giây lát, sau đó mở miệng nói ra.
- Ừm, nể tình lúc trước cậu làm việc cần cù, cho cậu một cái chết thoải mái.
Kỷ Hàn Vũ xoay người trở lại, lập tức lông tơ của Khương tiến sĩ dựng thẳng lên, chuyện này không giống với suy nghĩ của hắn:
- Chủ tịch đại nhân, tôi chỉ là muốn kiếm thêm một chút tiền tài...
Giao Long màu trắng vốn đang một mực yên lặng đứng sau lưng Kỷ Hàn Vũ bỗng nhiên trở nên dữ tợn, mở miệng máu ra.
- Không...
Hình ảnh sau cùng trong mắt Khương tiến sĩ là một cái móng vuốt không ngừng phóng đại.
Kỷ Hàn Vũ nâng tay trái lên, trên cánh tay mang theo một cái vòng tay màu đen, vân tay đụng vào, phía trên liền phát ra ánh sáng màu đỏ.
- Chủ tịch.
Bên kia truyền đến một giọng nói.
- Điều tra Khương Nhất Long, hắn hẳn đã thiết lập một đoạn mã, nếu như có thể tìm tới đoạn mã kia thì hủy cái Chương trình này đi, nếu như không thể tìm được thì nói cho tôi biết.
Kỷ Hàn Vũ từ tốn nói, hắn không hề nói Chương trình này để làm gì, cũng không có nói đây là Chương trình như thế nào. Bên kia sau khi nghe được tin tức thì lập tức hành động, không có chút do dự nào.
Nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, còn có âm thanh nhai nuốt đồ ăn của cự thú, sắc mặt Kỷ Hàn Vũ vẫn bình tĩnh như trước.
Hai tay chắp sau lưng, ngước đầu nhìn lên vô tận tinh không, Kỷ Hàn Vũ hắn từ trước tới giờ không tiếp nhận bất luận uy hiếp nào. Coi như cuối cùng không thể tìm được đoạn mã, tin tức bị truyền đi thì lại như thế nào, Cao Bằng là cháu ngoại hắn, là Thái Tử của tập đoàn Nam Thiên, đây là sự thật tất nhiên, không có bất kỳ người nào, không có bất kỳ thế lực có thể phủ nhận kết quả này. Chỉ là hắn không muốn sớm công khai tin tức này, thế thôi.
- Ta thích thế giới đơn giản này.
Kỷ Hàn Vũ thở dài, dù sao tiểu Bằng hiện tại cũng đủ 18 tuổi, đã ký kết ngự thú, có được năng lực tự vệ cơ bản. Lúc trước khi Tai Biến phát sinh, hắn còn bị vây ở hải đảo hải ngoại cùng với mấy người thân tín của mình. Trên hòn đảo vốn chính là hoàn cảnh nhiệt đới, xung quanh đều là biển rộng mênh mông, độ khó khăn có thể đoán được.
Nếu như nói là thành thị trong đất liền là độ khó cấp phổ thông, vậy thì đó chính là độ khó cấp Địa Ngục, dù sao trên hòn đảo cũng không có quân đội. Nhưng trời không tuyệt đường người, sau đó Kỷ Hàn Vũ may mắn thu hoạch được cơ duyên, rồi bằng vào nghị lực sống sót và bồi dưỡng được ngự thú của mình ở trên hải đảo.
Một năm sau, Kỷ Hàn Vũ mang theo thân tín trở về từ hải ngoại, thứ nghênh đón hắn lúc này là cảnh còn người mất của tập đoàn Nam Thiên cùng với tin tức vợ chồng con gái bỏ mình. Lúc đầu hắn muốn đưa Cao Bằng nhận về, nhưng lúc này tập đoàn Nam Thiên đang hỗn loạn tưng bừng vì hắn trở về, mà khi chưa đủ mười tám tuổi ký kết Huyết Khế sẽ tổn thương đến tiềm lực, cho nên Ngự Sử trước mười tám tuổi không có chút lực phòng ngự nào. Tăng thêm khi đó con rể liều mình che giấu tin tức của Cao Bằng, Kỷ Hàn Vũ thuận thế phái người thanh lý manh mối còn sót lại, để cho Cao Bằng an tâm trưởng thành. Phương pháp tốt nhất để giấu kín một khỏa kim cương là không phải đem khóa nó ở trong tủ bảo hiểm, mà chính là đem nó giấu ở bên trong một đống lớn thủy tinh giống như đúc.
Kỷ Hàn Vũ xoay người, trên mặt đất sạch sẽ, cái gì đều không thừa, đất trống phảng phất bị quét một lần. Cách đó không xa là nội thành thành phố Trường An, nơi đó cũng là chỗ ở của Cao Bằng.
Yên lặng nửa ngày, cuối cùng Kỷ Hàn Vũ không có đi gặp Cao Bằng. Bởi vì hắn phát hiện, thiên phú tiểu Bằng đã vượt qua dự liệu của hắn. Tuy thế cục tại tập đoàn đã ổn định lại, nhưng mà phương thức giống như nuôi thả này càng có thể huấn luyện ý chí con người, cho nên bây giờ Kỷ Hàn Vũ cũng không quá sốt ruột, chờ đến khi có cơ hội phù hợp là được.
So với ngoại vật tùy lúc có thể có được, một ý chí cứng rắn như tảng đá lại lộ ra vẻ quý giá hơn nhiều.
------------------------
Dịch: Huy
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top