Thần Thám: Mở Hai Mắt Ra, Ta Bị Còng Ở Phòng Thẩm Vấn

Chương 39: Thẩm vấn Hàn Gia Quang

Chương 39: Thẩm vấn Hàn Gia Quang
Cục thành phố. Phá án đại sảnh.
Trương Tấn Cương lặng lẽ uống một hớp trà. Hắn đã ngồi đây chờ gần hai giờ, sớm đã qua giờ cơm tối.
Các cảnh viên xung quanh thấy hắn không có ý định ăn cơm, tự nhiên cũng không ai nhắc nhở.
Bị đói thì bị đói vậy, làm công tác hình sự, ai chẳng từng chịu đói.
Lúc này, tiếng mở cửa và tiếng bước chân vang lên từ xa, Phương Thư Du, với vẻ ngoài nhàn nhã, xuất hiện ở đại sảnh phá án, hình như chuẩn bị tan làm về nhà.
Bỏ đi bộ pháp y trắng, tóc búi cao gọn gàng, Phương Thư Du càng giống một cô gái trong mơ, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ thanh xuân tươi tắn.
"Phương pháp y!"
"Phương pháp y!"
Một vài người chào hỏi Phương Thư Du.
Trương Tấn Cương ngồi đó ngẩng đầu lên, khuôn mặt nghiêm nghị hiếm hoi nở nụ cười.
"Thư Du à, muộn thế này mới tan làm."
Nói xong, ông còn đứng dậy.
Trong toàn cục thành phố, số cảnh viên được đối đãi như vậy đếm trên đầu ngón tay.
Đối mặt Trương Tấn Cương, Phương Thư Du cũng mỉm cười đáp lễ, giọng nói trong trẻo như tiếng chim sơn ca vang lên: "Trương cục, ngài sao lại ở đây?"
Trương Tấn Cương cười nói: "Tan làm rồi, gọi ta Trương thúc là được."
"Nghiệp Bân đi bắt người, ta chờ ở đây."
"Bắt người?" Phương Thư Du ngạc nhiên, "Tôi nghe nói bắt hai người đều không đúng, nhanh vậy mà đã tìm ra nghi phạm rồi?"
Trương Tấn Cương nói: "Chi tiết cụ thể tôi cũng không rõ, nghe nói là do Trần Ích suy đoán và thẩm vấn, tìm ra được hung thủ đích thực."
"Tiểu tử này phán đoán sắc bén, cần phải khích lệ."
"Ngươi xem, cho chút áp lực, lập tức có kết quả."
Điều này khiến Phương Thư Du càng thêm kinh ngạc: "A? Ngài tạo áp lực cho Trần Ích? Anh ấy mới vào nghề mà."
Trương Tấn Cương mỉm cười: "Cậu ấy cho tôi thấy một điều, kinh nghiệm và khả năng phá án, đôi khi không có mối quan hệ nhân quả."
"Một cậu nhóc rất giỏi, mấy người các anh trở lại rồi hẵng nói chuyện tiếp."
"Cô không cần phải để ý, về trước đi."
Nói chuyện đến đây, Phương Thư Du do dự một chút, rồi quyết định ngồi xuống.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Trương Tấn Cương, Phương Thư Du nháy mắt mấy cái, cười nói: "Tôi quen anh ấy, cũng muốn xem phán đoán của anh ấy đúng hay không."
Trương Tấn Cương: "Quen biết? Khi nào quen?"
Phương Thư Du giải thích: "Trước đây gặp ở thư viện, lúc đó anh ấy đang chuẩn bị thi."
"Lúc đó cứ tưởng là tham gia cho vui, không ngờ bây giờ lại trở thành đồng nghiệp."
Nghe xong, Trương Tấn Cương gật nhẹ đầu: "À, ra vậy."
Ông không nói thêm gì nữa.
Nửa giờ sau, tiếng còi cảnh sát vang lên bên ngoài, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập.
Chu Nghiệp Bân dẫn đội trở về, còn còng tay một người.
"Đưa đến phòng thẩm vấn!"
"Vâng!"
Bước vào đại sảnh phá án, Chu Nghiệp Bân thấy Trương Tấn Cương và Phương Thư Du ngồi đó, liền ngạc nhiên.
"Trương cục, hai người ở đây làm gì vậy?"
Trương Tấn Cương thu hồi ánh mắt đang nhìn Hàn Gia Quang, hỏi: "Là hắn sao?"
Chu Nghiệp Bân thở phào nhẹ nhõm, gật đầu mạnh mẽ: "Là hắn, đã nhận tội, hung khí còn chưa vứt bỏ, còn dùng hung khí chống cự bắt giữ và đánh cảnh sát."
"May mà Trần Ích đã được huấn luyện, cho tên này một bài học."
"Ừm?"
Trương Tấn Cương dường như nghe thấy điều gì đó thú vị.
"Trần Ích thân thủ không tệ?"
Chu Nghiệp Bân ừ một tiếng: "Rất tốt."
Nói xong, ông bước lên phía trước, rồi quay người thì thầm: "Có lẽ cả tôi cũng không phải là đối thủ, nói là đã được huấn luyện, bắt lấy thời điểm nghi phạm định chạy trốn, một giây khống chế."
Trương Tấn Cương kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Trần Ích trong đám người.
Tiểu tử này liên tục mang lại bất ngờ cho ông.
"Trần Ích tìm ra nghi phạm như thế nào?"
Chu Nghiệp Bân nói: "Chuyện là thế này..."
Sau đó, hắn tóm tắt những điểm chính trong suy đoán của Trần Ích trước đó.
Phương Thư Du ở bên cạnh nghe xong thì hơi giật mình, bắt đầu nhìn nhận lại về Trần Ích. Trước đây, cô thấy anh ta hơi kiêu ngạo, nhưng giờ xem ra, đó đúng hơn là sự tự tin. Sự tự tin đến từ năng lực bản thân. Anh ta quả là một thiên tài.
Trương Tấn Cương cũng bất ngờ, nhìn Trần Ích chăm chú rồi đứng dậy nói: "Rèn sắt lúc nóng, thẩm vấn ngay lập tức. Đêm nay phải lấy được lời khai của nghi phạm."
Chu Nghiệp Bân: "Vâng, Trương cục."
Trước khi đi, Trương Tấn Cương vỗ vai Trần Ích, mỉm cười tán thưởng nhưng không nói gì.
Điều đó khiến Trần Ích suýt nữa hỏi: "Ngươi có phải đang muốn đổi ý không?!"
Phương Thư Du hành động dứt khoát hơn, nhận được câu trả lời liền lập tức đi, không làm chậm trễ công việc tiếp theo của đội hình sự.
Phòng thẩm vấn.
Hàn Gia Quang bị còng tay vào ghế, ngồi đối diện Chu Nghiệp Bân và mấy người khác.
"Họ tên."
"Hàn Gia Quang."
"Tuổi tác."
"Ba mươi sáu tuổi."
"Nghề nghiệp."
"Sửa chữa ô tô."
Chu Nghiệp Bân khoanh tay nhìn chằm chằm Hàn Gia Quang, giọng lạnh lùng: "Vì sao giết Mã Manh?"
Trước câu hỏi đó, Hàn Gia Quang im lặng rất lâu, dường như không biết nên bắt đầu từ đâu.
Một lúc sau, Chu Nghiệp Bân hỏi: "Ngươi có dùng chuyện nàng vượt quá giới hạn để uy hiếp cô ta không?"
Câu nói đó khiến Hàn Gia Quang sững sờ, vô thức ngẩng đầu: "Ngươi làm sao biết?"
Chỉ có anh ta và Mã Manh biết chuyện này, giờ Mã Manh đã chết, cảnh sát lấy thông tin từ đâu ra?
Chu Nghiệp Bân nhíu mày: "Trả lời câu hỏi!"
Hàn Gia Quang lại cúi đầu: "Vâng, tôi đã uy hiếp cô ta."
Chu Nghiệp Bân: "Tiếp tục."
"Chúng tôi sẽ khám xét nhà anh sau, đừng quanh co."
Nghe vậy, Hàn Gia Quang do dự mãi, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Tôi tưởng mình ăn chắc cô ta rồi, không ngờ có lần cô ta phát hiện… phát hiện…"
Chu Nghiệp Bân: "Ma túy đúng không?"
Hàn Gia Quang im lặng.
Chu Nghiệp Bân giọng cao hơn: "Trả lời câu hỏi!"
Lời khai không thể viết "ngầm thừa nhận", cần xác định rõ ràng.
Hàn Gia Quang: "Đúng…"
Chu Nghiệp Bân: "Vì vậy Mã Manh coi đó là sự đe dọa, khiến anh nổi cơn thịnh nộ và nảy sinh ý định giết người."
Hàn Gia Quang: "Đúng vậy."
Hắn nhìn Chu Nghiệp Bân kỳ quái, sao cảnh sát lại biết mọi chuyện đến vậy?
Lúc này, nhiều ánh mắt đổ dồn về Trần Ích, kinh ngạc trước độ chính xác của những suy đoán của anh ta.
Không chỉ tìm ra hung thủ mà còn đoán được động cơ gây án, thật sự quá lợi hại.
Chu Nghiệp Bân: "Điện thoại của Mã Manh đâu?"
Điện thoại của Mã Manh là manh mối quan trọng, nếu sau này điều tra không có tiến triển, sẽ dùng nó để đột phá.
Nghi phạm bán nó đi cũng là khả năng.
Đến lúc đó, sẽ thẩm vấn các cửa hàng điện thoại cũ hoặc thử định vị.
Nhưng mà nghi phạm bị bắt rất nhanh nên không cần thiết nữa.
"Ở nhà tôi." Hàn Gia Quang trả lời.
Chu Nghiệp Bân gật nhẹ đầu, lấy ra túi vật chứng trước mặt, bên trong có một con dao găm.
Chính là con dao anh ta dùng để tấn công Trần Ích.
"Đây là hung khí phải không?"
Hàn Gia Quang ngẩng đầu nhìn, nói: "Đúng."
Chu Nghiệp Bân: "Sao anh còn giữ lại?"
Lý do của Hàn Gia Quang rất đơn giản: "Không nỡ vứt."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất