Đêm càng sâu càng thích hợp làm những việc giết người cướp của. Quý Như Yên ra lệnh một tiếng, những sát thủ kia như sói đói bắt đầu vơ vét của cải.
Lúc này là giờ tý, phần lớn mọi người đều đang chìm vào giấc mộng, làm gì có kẻ nào nổi hứng đi dạo.
Ban ngày Thế tử Yến Vương kết hôn, Lục hoàng tử rất không vui, bọn hạ nhân trong phủ sẽ không chọn thời điểm này mà đi ra ngoài để vô tình chạm mặt hắn, cho nên tất cả sẽ tránh càng xa càng tốt.
Quý Như Yên đi cùng Khôi Tinh, hai người đi thẳng đến nơi ở của Lục hoàng tử theo như bản đồ. Từ lúc Thế tử Phù Nhạc Thánh trở lại, nàng đã đánh chủ ý vào phủ đệ của Lục hoàng tử. Vừa vặn nhân cơ hội Thế tử Phù Nhạc Thánh vẫn còn trong phòng tân hôn đại chiến mấy hồi, nàng liền chuồn ra đây, dự định cùng bọn thuộc hạ kiếm một vố lớn. Nếu không dạy dỗ Lục hoàng tử này một chút thì thật đúng là bắt nàng ăn chay mà!
Qúy Như Yên đánh giá bốn phía, phát hiện Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn quả thật là tên thích khoe của. Nhìn toàn viện này xem, không ngờ lại có nhiều viên Dạ Minh Châu khảm lên tường làm đèn dùng, thật đúng là phung phí của trời.
"Chậc chậc, thật đúng là kẻ có tiền!"
Quý Như Yên một bên đánh giá, một bên không chút khách khí quét hết toàn bộ Dạ Minh Châu vào túi của mình. Khôi Tinh thấy tiểu như như vậy cũng "tận lực" lấy không ít. Dĩ nhiên là hắn cũng không tham những thứ này, hắn lấy những thứ này chẳng qua là vì tiểu thư muốn, tiểu thư đã muốn thì hắn liền lấy.
Lúc hai người lần mò tìm đường ra, đột nhiên đi qua một viện lớn. Cửa chính của tòa viện này bị khóa lại, khóa sắt bên trên đã sớm rỉ, nhìn ra được dường như đã rất lâu không được sử dụng. Toàn bộ bên ngoài tường viện đều bị dây leo quấn quanh, khiến cho nàng cảm thấy thật kỳ quái:
"Khôi Tinh, trong này là cái gì?"
"Không biết."
"...Có muốn đi vào xem một chút không?"
Từ trước đến nay Quý Như Yên vốn đã to gan lớn mật, kiếp trước khi còn sống nghề của nàng là pháp y cho nên hiển nhiên cũng không sợ cái gì. Nếu là một kẻ nhất gan thì hẳn là nàng đã không đi làm pháp y rồi.
"Nếu muốn đi xem chỉ sợ không đủ thời gian." Khôi Tinh tỉnh táo chỉ sắc trời không còn sớm.
Quý Như Yên ngẩng đầu nhìn, quả thật khi bọn họ tới đây cũng không dự tính sẽ tốn quá nhiều thời gian, hơn nữa phía đông bên kia đã sớm có khói đen bay lên mù mịt. Có thể dễ nhận thấy một trong số bọn họ đã bị người phát hiện, mặc dù vậy, phóng hỏa đốt phủ cũng phải làm.
Gió đông thổi qua, lửa lớn giống như là đầu một con rồng lửa trực tiếp bao trùm cả tòa phủ đệ.
Lúc này, rốt cục cũng có người phát hiện phủ đệ bị cháy, vội vàng la lên:
"Cháy rồi! Cháy rồi!"
Trong khoảng thời gian ngắn, phủ đệ vốn yên tĩnh lập tức trở nên nhốn nháo. Đứng trên nóc nhà, nhìn xuống đám người phía dưới như mấy con ruồi không đầu đảo quanh bận rộn dập lửa, Qúy Như Yên nhịn không được trợn mắt. Nhìn tình huống này nàng không có cách nào tiếp tục thu nhặt bảo bối rồi.
Lúc Qúy Như Yên rời đi vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn tòa viện bí ẩn kia lần nữa. Không vào xem qua thử một lần, chung quy nàng vẫn sẽ cảm thấy hiếu kỳ.
Khi mọi người về tụ họp ở đại trạch phía đông, Khôi Tinh kiểm lại nhân số, thấy không thiếu ai lúc này Qúy Như Yên mới cho mọi người về nghỉ ngơi.
Khi còn lại một mình Khôi Tinh:
"Khôi Tinh, ngươi nói xem toà viện bị bỏ hoang trong phủ đệ Lục hoàng tử vì sao lại bị khóa?"
"Nếu như tiểu thư muốn biết, thuộc hạ sẽ đi điều tra."
"Ừm, ngày mai ngươi đi tìm hiểu xem."
"Vâng."
Khôi Tinh vâng lệnh gật đầu rồi đưa châu bảo bên hông đưa đến trước mặt Quý Như Yên:
"Những thứ này thuộc hạ cho tiểu thư."
"Cho ta?" Quý Như Yên có chút ngạc nhiên.
"Đúng vậy, tiểu thư thích những thứ này nhưng Khôi Tinh lại không thích chúng."
Ngụ ý của hắn là muốn nói tiểu thư nàng quá mức tham lam, yêu tiền như mạng sao?