Edit+ Beta: haquynh1812
Cũng không biết ai phát hiện ra Gia Cát Dân đi mật báo với tứ đại gia.
Quý Như Yên không để ý tới đám người đang vây xem, đi thẳng tới trước mặt Gia Cát Dân trên người mang theo sát khí tàn khốc.
“Gia Cát Thiếu gi, đám người này hình như không thể đánh được. Hay là ngươi phục thù cho bọn đi?”
Gia Cát Dân trong lòng sợ hãi, với cảnh giới của hắn, không thể nhìn ra Quý Như Yên ra tay như thể nào, đã đánh cả đám nằm rạp trên đất, đau đớn kêu la.
Tăng thêm vài phần can đảm chỉ vào Quý Như Yên: “Ngươi chớ có kiêu ngạo, đây là thành Bồ Đồ, chưa tới lượt một tiểu nữ nhân giương oai.”
Được lắm.
Chết còn cố cãi.
Quý Như Yên muốn giáo huấn tên đại béo này một chút, không ngờ một bóng đen đã đi trước nàng một bước, ngón tay đang chỉ vào Quý Như Yên từ một tách ra làm hai.
Chờ bóng đen dừng trên vai Quý Như Yên, giương nanh múa vuốt: “Ô, Ô.”
Không biết sống chết.
Chủ nhân của ta có thể tùy tiện để ngươi dạy dỗ sao.
Dám chỉ vào chủ nhân, ta chém tay của ngươi.
Vừa thấy tiểu tham ăn kêu gào, Quý Như Yên cảm thấy đau đầu, nàng biết ngay chuyện tốt do hắn làm.
Nằng cũng không định chặt tay Gia Cát Dân, như thế rất tốt, tên bị cắn kia hét toáng lên: “Á! Tay của ta.”
Đám người vây xem thấy vậy, nhanh chóng chạy ra thật xa.
Chỉ sợ họa giáng xuống đầu, vẫn đừng xem thì tốt hơn.
Quý Như Yên cũng không nề hà nhìn Gia Cát Dân, giọng điệu trở nên cảm khái: “Cái đó, tay của ngươi sợ rằng không cứu được rồi, chỉ sợ sau này ngươi phải làm thiếu gia cụt tay.”
“Ngươi nghe đây, ta Gia Cát Dân, tuyệt không tha cho ngươi.”
“Tốt lắm! Ta tên Quý Như Yên, tùy thời chờ ngươi tới xin chỉ giáo.”
Quý Như Yên cười cười, nghiêm túc báo tên họ mình.
Gia Cát Dân đè lại miệng vết thương, vội vàng muốn rời đi, phía sau lại xuất hiện một mỹ nhân.
Bên cạnh mỹ nhân còn có một nam tử, đúng là Trọng Tôn Phong.
Quý Như Yên híp mắt lại đánh giá Gia Cát mỹ nhân.
Mỹ nhân diện mạo không tầm thường, có điều so ra vẫn kém Tư Đồ Mộng Nguyệt vài phần.
Gia Cát Tinh Nhiên luôn ở trong trà lâu gần đó uống trà với Trọng Tôn Phong, giải thích cùng phủ nhận chuyện mình ám sát Tư Đồ Mộng Nguyệt.
Vừa đi ra ngoài, đã nghe nói Gia Cát Dân trêu chọc con gái nhà lành.
Bản thân muốn tới ngăn cản, lại phát hiện cánh tay đại ca bị chém xuống, lập tức dùng khinh công lướt về phía trước.
“Vị phu nhân này, ra tay cũng quá độc ác rồi.”
Gia Cát Tinh Nhiên chạy tới cầm máu cho đại ca, lập tức xoay người tức giận nhìn Quý Như Yên.
Quý Như Yên chớp chớp mắt: “Ta ra tay? Ngay cả quần áo đại thiếu gia ta còn chưa chạm tới! Mọi người ở đây đều co thể làm chứng, cô nãi nãi không động vào hắn. Chém tay của Gia Cát thiếu gia là nó không phải ta.”
Quý Như Yên chỉ vào tiểu tham ăn trên vai mình.
Tiểu tử kia thấy Quý Như Yên giới thiệu mình, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, giơ móng vuốt chống thắt lưng: “Rầm rì!”
Đúng vậy.
Chính là ta làm.
Quý Như Yên liếc mắt nhìn tham ăn, có chút xấu hổ.
Tiểu gia hỏa này, rốt cuộc có hiểu mình đang nói gì không.
Tuy tham ăn giúp nàng trút giận, nhưng Quý Như Yên lại đẩy tội danh lên người nó.