Edit: Lạc Đinh Đang
Quý Như Yên nhìn thấy kí hiệu kia, trong lòng không khỏi giận dữ!
Giỏi cho một Vệ hoàng hậu, thế nhưng lại ác đến vậy!
Lạc Thuấn Thần bị sai ra khỏi hoàng thành, tới vùng Đan Nhân nhai này, Vệ hoàng hậu vẫn không buông tha!
Cho dù Lạc Thiên Thụy bị giáng làm dân thường thì đó cũng là trừng phạt đúng tội, cần gì phải đem ghi tạc trên đầu người khác!
Thật là quá mức!
Quý Như Yên hít một hơi thật sâu, “Vô Tình, đi gọi Hỏa Tinh đến.”
“Vâng.”
Vô Tình vội vàng đi gọi Hỏa Tinh tới đây.
Hỏa Tinh thứ nhất, Quý Như Yên lập tức phân phó, “Nếu mọi người trong Phượng Thiên phủ đều tới đây, bát sát tinh toàn bộ tập hợp cho ta. Linh Tinh, Tuế Tinh các ngươi hộ tống người Phượng Thiên phủ đến định cư ở Bồ Đề thành. Những người khác toàn bộ đến Đan Nhân nhai cho ta, ta có việc phân phó.”
“Tiểu thư, Dao Quang cũng gọi đến sao?”
Hỏa Tinh hỏi một câu.
Quý Như Yên suy nghĩ một chút, “Không cần. Để nàng ấy tiếp tục đi theo cô nương, có chuyện kì kịp thời báo ta.”
“Vâng.”
Hỏa Tinh lui xuống.
Quý Như Yên nhìn bốn phía. Đột nhiên cảm thấy vẫn là phải cần Quân Tử Đường tới, sau đó nhờ Tà Minh cung cấp tin tức, nàng cũng không đến mức bị động.
Binh lính trong nhà xây dựng không sai lắm.
Đội Gia Cát thần nỏ trên cơ bản huyến luyện không gặp trở ngại gì, còn ba ngày nữa là bọn họ có thể xuất thủ, tập kích biên cảnh Di quốc - sườn núi Hưng Dương.
Chỉ cần một kích kia thành công, Quý Như Yên có thể trực tiếp cùng Lạc Thuấn Thần đến kinh đô Di quốc.
Chỉ mong tất cả như nàng suy nghĩ, không xảy ra vấn đề gì!
Giờ ngọ, đại cữu cữu Phượng Thiên Hựu chủ động tìm Quý Như Yên, “Như Yên, ngươi có thời gian chứ?”
“Đại cữu cữu, ngươi tìm ta có chuyện gì vậy?”
Quý Như Yên vội nghênh tiếp hắn vào gian phòng của mình, châm trà cho hắn.
Đại cữu cữu Phượng Thiên Hữu đi đến, lộ ra gương mặt đau khổ, “Là như thế này, đứa nhỏ kiều diễm phải gả cho Hoa giáo úy, ngươi xem bao nhiêu đồ cưới mới thích hợp, không khiến cho người ta chê cười.”
Quý Như Yên cười, “Việc này đại cữu cữu có thể làm chủ. Biểu muội kiều diễm vốn là niềm vui của đại cữu cữu, cho dù đồ cưới nhiều thêm chút cũng không có chuyện gì. Dù sao chỉ cần ngày sau biểu muội kiều diễm sinh được đứa nhỏ cho Hoa phủ, đứa nhỏ này sẽ kế thừa sản nghiệp của nhà mẹ. Cho nên đại cữu cữu cho nhiều thêm chút cũng chẳng khác nào tặng quà cho ngoại tôn của mình.”
“Thật sự có thể chứ?”
“Đương nhiên.”
Đại cữu cữu Phượng Thiên Hữu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Chút việc nhỏ đến hỏi ngươi cũng là sợ kiều diễm tủi thân. Dù sao sính lễ của quận chúa không ít, nếu để cho nàng thiếu không chừng sẽ bị người ta phàn nàn. Vì thế ta mới đến đây hỏi ngươi.”
“Đại cữu cữu, nếu như ở Đôn Lạc châu không quen, vậy đi Bồ Đề thành đi. Ta thấy ở Vũ Tiên quốc dân phong mộc mạc, là một nơi tốt để sống. Hơn nữa có Sở lão ở đó, các ngươi sẽ không vì chuyện của hoàng tộc mà bị liên lụy.”
“Ý của ngươi là lại lần nữa chuyển nhà?”
Đại cữu cữu Phượng Thiên Hữu sững sờ ở nơi đó, hơn nửa này không kịp phản ứng.
“Đúng.”
Quý Như Yên gật đầu, “Không biết ý của đại cữu cữu thế nào?”
“Việc này tự nhiên là tốt. Ta cuối cùng hiểu được dù ở Độc Hiết thành hay Đôn Lạc châu luôn có người nhìn chằm chằm Phượng Thiên phủ. Đại cữu cữu chỉ sợ rước lấy việc lớn cho ngươi!”
Kỳ thật trong lòng Phượng Thiên Hữu cũng sợ hãi. Từ khi biết con trai bị Túc thân vương đánh cho một trận, hắn vẫn lo lắng một ngày nào đó vô tình đắc tội quý nhân nào chẳng phải sẽ liên lụy toàn bộ Phượng Thiên phủ sao?
Giờ Quý Như Yên đề nghị chuyển đến Bồ Đề thành, hắn đương nhiên nguyện ý.