Thần Y Thánh Thủ

Chương 158: Món nợ mơ hồ

Trương Dương đồng ý giúp chữa bệnh so với kết quả mà Tạ Huy mong muốn có chút sai lệch.Tạ Huy muốn chính là nhân sâm ngàn năm, không nghĩ tới chuyện mời bác sĩ, nhưng hiện nay đối với anh ta mà nói thì chỉ là muốn nghiệm chứng xem có phải là có nhân sâm niên đại ngàn năm thật hay không đã, đây mới là điểm trọng yếu nhất. Nếu như để Trương Dương qua mà hắn không có cách nào chữa bệnh cho ông nội, đến lúc đó mua lại nhân sâm của hắn thì cũng giống vậy cả. Nếu không lần này anh ta qua đây một chuyến coi như là phí công.

- Trương tiên sinh, chúng ta có thể xem luôn bay giờ hay không?

Tạ Huy có vẻ hơi gấp gáp, thật ra bình thường anh ta rất bận, nếu không phải Lương Yến có "lời thề son sắt" rằng ở đây có nhân sâm ngàn năm thì anh ta cũng sẽ không có ý định chạy tới đây một chuyến.

- Được rồi, đi thôi!

Lần này Trương Dương đáp ứng rất sảng khoái. Nếu đáp ứng giúp người ta chữa bệnh thì nhân sâm có để bọn họ nhìn một chút cũng không sao, dù sao thì Tạ Huy vẫn chưa yên tâm. Đối với việc chủ động yêu cầu chữa bệnh, cũng không phải là Trương Dương bị lòng hiếu thảo của Tạ Huy cảm động, mà là bởi vì thân phận của ông lão này. Ông ta là vị anh hùng đã trải qua chiến tranh kháng Nhật, căn bệnh của ông cũng là vì chống lại kẻ xâm lược mà mắc phải, đối với người như vậy Trương Dương cho tới nay đều rất kính trọng. Giúp ông lão giải trừ đau đớn là chuyện hắn cần làm. Ra khỏi quán trà, Trương Dương trực tiếp lên xe của mình, thấy chiếc Benz của hắn, Tạ Huy vẫn không khỏi có chút kinh ngạc. Anh ta là người biết hàng, biết giá chiếc Benz này, kỳ thực xe của anh ta cũng cùng loại cùng giá với của Trương Dương, nhưng không phải mua mới, hình thức còn không sánh bằng của Trương Dương. Hai chiếc Benz cùng nổ máy phóng đi. Trương Dương gửi nhân sâm ở ngân hàng kiến thiết, hắn bây giờ là khách hàng lớn, tự nhiên là ký gửi được đồ vật ở chỗ này. Nhưng hắn cũng không mở tài khoản ở ngân hàng kia, mà là tại một chi nhánh tỉnh thành, mở tài khoản quy mô không lớn nên vẫn chưa có tủ sắt nghiệp vụ. Xong xuôi thủ tục, cầm chìa khoá, Trương Dương liền lấy nhân sâm gửi ở đây ra. Vẫn là cái lồng thủy tinh kia, bên ngoài vẫn bọc vải dầu như cũ, nhân sâm phải bảo quản ở nhiệt độ thích hợp nên vẫn cần bọc vải dầu. Mở lớp vải dầu ra, nhân sâm liền xuất hiện ngay trước mặt Tạ Huy, lồng thủy tinh tuy kín những độ thấu quang rất tốt, có thể để người ta nhìn thấy rất rõ ràng. Chỉ nhìn thoáng qua, hai con mắt Tạ Huy liền trừng lớn, mấy năm lại đây anh ta đã đi mua không ít nhân sâm, thấy qua rất nhiều loại lâu năm, đối với niên đại nhân sâm nhoáng cái liền có thể phán đoán ra đại khái. Củ nhân sâm trước mắt tuyệt đối là thật, hơn nữa tuyệt đối là loại lâu năm, niên đại loại này hẳn là anh ta chưa từng thấy qua. Nhưng củ này sơ với một số nhân sâm ngàn năm anh ta thấy qua cũng không phải là hoàn toàn tương đồng, ít ra còn có một số đặc điểm của nhân sâm ngàn năm.

- Trương, Trương tiên sinh, đây thật sự là nhân sâm ngàn năm?

Nhìn tất cả những thứ này, Tạ Huy trái lại không dám xác định, không nhịn được liền hỏi Trương Dương một câu. Trương Dương gật đầu một cái, nhẹ giọng nói:

- Chính xác mà nói, rễ chính của củ nhân sâm này có niên đại hơn hai ngàn năm, là trân phẩm hiếm có đấy!

- Hơn hai ngàn năm?

Tạ Huy hơi sững sờ, lập tức quay lại nhìn củ nhân sâm trong lồng thủy tinh, con mắt của anh ta còn mang theo cái nhìn hừng hực. Hơn hai ngàn năm, vậy thì không sai thật rồi, anh ta bây giờ mới nghĩ tới một ít tư liệu giới thiệu về loại nhân sâm có niên đại hơn hai ngàn năm khác với nhân sâm ngàn năm ra sao, trong tư liệu cũng từng có miêu tả tương đồng với củ nhân sâm này, so với những gì anh ta đang nhìn thấy cơ bản là y chang như thế. Nhân sâm hơn hai ngàn năm, công hiệu sẽ càng lớn hơn. Như vậy nói cách khác, bệnh của ông nội anh ta thật sự có hy vọng rất lớn, có thể chữa khỏi hoàn toàn, nhân sâm ngàn năm đã có thể làm được việc, nhân sâm hai ngàn năm bắt tay vào làm càng dễ dàng hơn.

- Trương tiên sinh, củ nhân sâm này của ngài, làm ơn bán cho tôi đi!

Tạ Huy đột nhiên quay đầu lại nói luôn, trên mặt anh ta có vẻ rất là kích động. Người nhà bọn họ tìm kiếm nhân sâm ngàn năm đã rất nhiều năm, mỗi lần đều là mang theo hi vọng mà đi, sau đó đều là thất vọng mà về, lần này cuối cùng anh ta cũng không thất vọng, đã thấy được nhân sâm ngàn năm thật sự. Đây dù cho chỉ là một cái rễ chính, cũng đủ để cứu mạng ông nội anh ta. Không có ông nội thì cũng không có gia tộc aanh ta hiện nay, ông nội của Tạ Huy trong gia tộc có địa vị rất cao, tất cả mọi người trong gia tộc đều lo lắng cho bệnh tình của ông lão, cũng đều vì chữa khỏi cho ông sớm một chút mà nỗ lực. Gia tộc như vậy thời hiện đại kỳ thực cũng ít khi thấy, rất nhiều gia tộc càng nhiều hơn chính là tranh quyền đoạt lợi. Đây cũng không hổ là một gia tộc có tám tướng quân, bảy liệt sĩ.

- Tạ tiên sinh, anh quên mất lời hẹn của chúng ta vừa rồi sao?

Trương Dương nhíu nhíu mày, hắn đã đáp ứng giúp ông nội anh ta xem bệnh, không ngờ anh chàng này lạicòn muốn mua lại cả củ nhân sâm. Đem nhân sâm giao cho bọn họ như vậy, đây tuyệt đối là một sự lãng phí. Tạ Huy sửng sốt một chút, mặt lại lộ ra một nụ cười khổ, nhẹ giọng nói:

- Trương tiên sinh, không phải là tôi không tin anh, thứ này đối với chúng tôi mà nói thực sự quá trọng yếu, anh cứ đem nhân sâm trực tiếp bán cho tôi, giá cả vẫn như chúng ta đã nói, có được hay không?

Anh chàng này lời còn chưa nói hết, Trương Dương sắc mặt cũng đã thay đổi.

- Tạ tiên sinh, tôi không thiếu tiền, cũng không cần nhiều tiền như vậy, tôi không hy vọng nghe anh nói những lời như vậy, nếu như không tin tôi, vậy thì mời về đi!

Trương Dương lần này nói chuyện ngữ khí cũng cứng rắn hơn, bán nhân sâm là tuyệt đối không thể nào, Tạ Huy nếu như vẫn dây dưa ở phương diện này, hắn tuyệt đối sẽ ngoảnh mặt rời đi. Nhưng vị lão tiền bối kia cũng không thể không cứu, người ta cũng là vì nước mà gặp phải những tội vạ này, giết giặc lập được công lao, làm sao để cứu thì Trương Dương liền cũng chỉ có thể tự mình nghĩ cách.

- Trương tiên sinh, anh đừng nóng giận, tôi xin rút lại lời nói mới rồi, tôi đồng ý để anh ra tay chữa cho ông nội ctôi mà!

Gặp Trương Dương sắp nổi giận, Tạ Huy vội vàng xua tay liên hồi, bây giờ anh ta mới phản ứng lại, dù là như thế nào thì giúp ông nội chữa bệnh mới là mấu chốt nhất. Trương Dương đồng ý chữa thì trước hết cứ để hắn chữa, chỉ cần không lãng phí nhân sâm là được, nếu như Trương Dương trị không hết, đến lúc đó lại mua nhân sâm về từ trong tay hắn cũng không muộn. Tạ Huy đối với Trương Dương vẫn không có lòng tin gì, chỉ là Trương Dương kiên trì thì anh ta cũng chỉ có thể làm như vậy.

- Anh về chuẩn bị đi, tôi đi Đài Loan không tiện, cũng chỉ có thể phiền lão gia tử tới đây vậy!

Trương Dương nhẹ nhàng gật đầu một cái, cẩn trọng thu hồi nhân sâm ngàn năm, nhân sâm này vẫn phải gửi lại ngân hàng, ở khu có mức độ bảo hiểm cao nhất. Khu vực có mức độ bảo hiểm cao nhất cần vân tay, nếu không có vân tay của Trương Dương thì ai cũng mở không ra.Tạ Huy cười khổ một tiếng:

- Trương tiên sinh, ông nội của tôi tuổi tác đã cao, bây giờ không tiện xuất hành, chỉ sợ là không tới được!

Trương Dương lông mày khẽ nhíu lại, đoạn lập tức nói rằng:

- Không tới được, vậy thì tôi phải đi một chuyến rồi!

Ông lão kia quả đã lớn tuổi, sức khỏe lại không tốt, không tiện xuất hành đúng là sự thật, người ta không thể tới, hắn cũng không thể cưỡng cầu, lần này e là cần phải khám bệnh. Khám bệnh, đặc biệt là đi xa khám bệnh, là chuyện Trương Dương kiếp trước hay làm, cũng là chuyện kiếp này hắn không muốn làm nhất. Nhưng lần này tình huống đặc thù, hắn không đi cũng không được, lão anh hùng hắn vẫn phải cứu. Tạ Huy gật đầu nói:

- Vậy thì phiền anh rồi, Trương tiên sinh!

Trương Dương nhẹ giọng nói:

- Tôi đi Đài Loan làm thủ tục khả năng sẽ cần chút thời gian, anh có cách nào có thể giúp tôi đi sớm một chút không?

Tạ Huy thoáng sửng sốt, lập tức nói rằng:

- Anh không cần đi Đài Loan, ông nội của tôi cũng không có ở Đài Loan, hiện ông đang ở núi Thanh Nhai an dưỡng, chúng ta chỉ cần đi núi Thanh Nhai là được!

Núi Thanh Nhai nằm phía tây Trường Kinh, cách chừng hơn hai trăm km, cũng nằm trong phạm vi tỉnh Giang Đông. Núi Thanh Nhai trong nước tiếng tăm cũng không lớn, nhưng rất nổi danh trong tỉnh, nơi này phong cảnh mê hồn, rất thích hợp cho du lịch an dưỡng, gần đây tỉnh cũng đang khai thác núi Thanh Nhai để thu hút càng nhiều người nơi khác đến đây du lịch. Ngoài ra, núi Thanh Nhai cũng là quê cũ của Tạ gia, ông nội Tạ Huy lên núi Thanh Nhai an dưỡng, chưa chắc là không có ý lá rụng về cội. Nếu ông qua đời thật liền có thể mai táng luôn ở chỗ này, được trở lại quê nhà. Ông nội Tạ Huy ở núi Thanh Nhai, đối với Trương Dương mà nói cũng bớt đi không ít phiền phức, bây giờ là năm 98, đi Đài Loan vẫn có chút phiền phức, có đôi khi thậm chí phải sang nước khác mà đi. Đặc biệt người có xuất thân như hắn, có một ông bố như vậy, mặc cho hắn không muốn thừa nhận, dù sao cũng là cha con, cũng sẽ ảnh hưởng đến chuyện đi Đài Loan, có thể không được phê duyệt thủ tục không chừng. Nay bệnh nhân ở ngay núi Thanh Nhai, tất cả những lo lắng này tự nhiên cũng là không còn.

- Trương tiên sinh, anh xem lúc nào thì qua được?

Tạ Huy lại hỏi một câu, bây giờ đối với chuyện Trương Dương đi núi Thanh Nhai sớm một chút anh ta là rất mực nhiệt tình, Trương Dương đi sớm một chút, bệnh của ông nội anh ta cũng có khả năng khỏi sớm một chút, cũng là có thể khiến cho người nhà bọn họ an tâm.

- Chờ một ngày đi, tôi chuẩn bị một chút, nhân tiện đưa bằng hữu cùng đi!

Nghĩ ngợi giây lát, Trương Dương mới nhẹ giọng đáp, ra ngoài nhất định phải chuẩn bị, Trương Dương lần này lại là đi khám bệnh, vẫn phải chuẩn bị ít đồ vật mang theo. Người hắn phải đợi tự nhiên là Mễ Tuyết, hai người đã xác định mối quan hệ, lần này hắn không thể để Mễ Tuyết ở đây một mình, vừa vặn núi Thanh Nhai phong cảnh rất đẹp, dẫn Mễ Tuyết đi theo một chuyến coi như du lịch giải sầu.

- Được, vậy chúng ta ngày mai xuất phát, tôi sẽ liên hệ với anh! Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Tạ Huy gật đầu, hôm nay đã về chiều cũng không thích hợp xuất phát, ngày mai là vừa vặn, hơn hai trăm km không bao xa, ngày mai xuất phát sẽ có thể đến trong ngày, hôm nay anh ta vừa vặn có thể đem tin tức tốt báo lại nhà trước. Nhân sâm ngàn năm rốt cuộc đã tìm được, qua nhiều năm như vậy, bọn họ cuối cùng cũng coi như đã hoàn thành tâm nguyện khi ông nội anh ta còn tại thế. Trương Dương về nhà chuẩn bị, Tạ Huy cũng đi chuẩn bị, Lương Yến thì cùng đi theo Tạ Huy. Trương Dương lái xe, một lần nữa đang định về nhà thì đột nhiên lại nghĩ tới một việc. Trương Dương nhớ là kiếp trước sau khi nhân sâm ngàn năm rơi vào tay người Hồng Công kia thì có nghe đồn y đem nhân sâm bán cho người Đài Loan, cũng có người nói y đem bán cho người tỉnh Giang Đông, lại còn có người nói y đem bán cho người nước ngoài. Những tin đồn này lúc đó không ai biết là thật hay giả. Nếu như quả thực bán cho người Đài Loan, người mua lại nhân sâm rất có khả năng chính là Tạ gia, hiện nay trong nước hình như cũng chỉ có Tạ gia là khao khát có nhân sâm ngàn năm như vậy, hơn nữa Tạ Huy mới đầu đã ra cái giá 10 triệu. Thực sự là nếu như vậy, chỉ có thể nói Trương Dương đời này đã nhanh tay đoạt lấy nhân sâm ngàn năm mà lẽ ra đã thuộc về người ta. Như vậy cũng thật là khiến sự việc đảo lộn lung tung, cũng may Trương Dương hiện tại đã đáp ứng giúp họ chữa bệnh, món nợ mơ hồ này cũng không cần bận lòng nữa, mặc kệ kiếp trước nhân sâm ngàn năm có phải bị người Tạ gia kiếm được hay không thì kiếp này thiên tài địa bảo đó nằm trong tay hắn là được.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất