Thần Y Thánh Thủ

Chương 330: Hội giao lưu sinh viên

Văn phòng cách tòa nhà dạy học không xa. Trương Dương đi nhanh, mấy phút sau đã tới văn phòng chủ nhiệm khoa.

Chủ nhiệm khoa Lý Diệu Hoa vẫn chưa tới 40, được coi là một cán bộ khá trẻ trong trường. Lý Diệu Hoa không phải sinh viên của trường này, nhưng cũng tốt nghiệp y học lâm sàng, có tiếng nói chung với rất nhiều sinh viên.

Trong trường, ít nhất trong chuyên ngành của Trương Dương, có rất nhiều người thích ông ta.

- Chủ nhiệm Lý.

Cửa phòng làm việc không đóng, Trương Dương lễ phép gõ hai cái, Lý Diệu Hoa đang ngồi trước bàn làm việc ngẩng đầu lên, nâng gọng kính.

- Trương Dương, em tới rồi.

Lý Diệu Hoa cười ha hả, kéo Trương Dương ngồi xuống bên cạnh. Phòng làm việc này của ông ta rất nhỏ, còn may có một chiếc ghế sô pha gỗ nhỏ, không đến mức không có chỗ tiếp khách.

Bảo Trương Dương ngồi xong, lúc này Lý Diệu Hoa mới ngồi xuống bên cạnh Trương Dương.

Lý Diệu Hoa đích thân rót nước cho Trương Dương, điều này khiến Trương Dương có chút kinh ngạc. Trong trí nhớ, mỗi lần hắn tới đây đều chưa bao giờ được tiếp đãi như vậy.

- Trương Dương, tôi nghe nói em đang thực tập ở tam viện, có phải không?

Lý Diệu Hoa sau khi ngồi xuống, hỏi một câu.

Trương Dương ngẩng đầu, mắt nhìn Lý Diệu Hoa. Hắn không biết Lý Diệu Hoa hỏi điều này có mục đích gì, cuối cùng vẫn gật đầu.

- Đợt trước em thực tập ở tam viện, tuy nhiên đã kết thúc thỏa thuận, hiện tại không ở đó nữa.

Trương Dương từ từ nói, trong lòng lại nghĩ mục đích của Lý Diệu Hoa là gì.

Hắn thực tập ở tam viện, đây không phải bí mật gì. Những người của trường từng tới tam viện thực tập đều biết, bên trường biết thì cũng không có gì. Nhưng hắn không hiểu, mình chỉ là một sinh viên thực tập, trường sao lại chú ý tới hắn.

- Không ở đó, thật đáng tiếc.

Lý Diệu Hoa thoáng sửng sốt, lập tức lắc đầu. Chủ nhiệm Lý này xem ra cũng không biết Trương Dương đã rời đó lâu rồi.

- Tuy nhiên cũng không sao. Dựa vào thực của em, nhân tài sau này đi đâu cũng khó có được, là tam viện chủ động mời em tới, hơn nữa em còn giúp tam viện giải quyết một số vấn đề họ vẫn khúc mắc, có phải vậy không?

Lý Diệu Hoa ngồi thẳng người, lại khẽ hỏi.

Đây mới là vấn đề ông ta quan tâm. Kỳ thật Trương Dương có thực tập ở tam viện không, chẳng có vấn đề gì với ông ta. Ông ta chỉ nói vài câu thôi. Điều ông ta muốn biết rõ chính là thực lực của Trương Dương, hoặc là y thuật của hắn.

Trương Dương gật đầu nói:

- Đúng, có chuyện như vậy, em cũng chỉ ăn may thôi.

Lý Diệu Hoa vừa cười vừa nói:

- Chữa bệnh đâu có nói đến may mắn được. Tôi đã sớm biết Trương Dương em là nhân tài nhiều mặt, tiền đồ không lường được.

Lý Diệu Hoa trước tiên khen Trương Dương một câu, sau đó nói tiếp:

- Là như này, gần đây viện Đồng tế Hỗ Hải phát động một hoạt động, mời một vài học viện y học của đạo học phối hợp. Muốn làm hội giao lưu sinh viên. Nếu em có thời gian, tôi hy vọng em có thể đại biểu khoa mình đi tham gia.

- Hội giao lưu sinh viên?

Trương Dương mở to hai mắt nhìn, có chút kinh ngạc. Hắn không ngờ Lý Diệu Hoa gọi mình tới là có chuyện như vậy.

- Đúng, hội giao lưu sinh viên chủ yếu dành cho sinh viên học viện y học, học viện y Đồng Tể khởi xướng. Lần này nghe nói có hai mươi mấy trường đại học hưởng ứng. Ba khoa y học lâm sàng, y học khoang miệng, và y học dự phòng, tổng cộng có sáu sinh viên đi tham gia. Khoa y học lâm sàng của chúng ta, tôi dự định cử em và Thi Nhan làm đại biểu tham gia.

Lý Diệu Hoa mỉm cười gật đầu, kể qua tình hình cho Trương Dương.

Lần này kỳ thật là nhiệm vụ mà trường giao cho. Nếu lãnh đạo trường đã hưởng ứng, bọn họ nhất định phải cử người.

Tuy nhiên cử ai đi cũng không thể qua loa. Lần này nói là hội giao lưu, kỳ thật cũng có sự ganh đua giữa các trường. Đến lúc đó có thể tiến hành thực tập tập thể ở Hỗ Hải, khảo nghiệm thực lực của các sinh viên của mỗi trường.

Hoạt động mà học viên y Đồng Tế khởi xướng lần này, được cả Bộ Y tế và Bộ Giáo dục ủng hộ. Khảo nghiệm tình hìn của học sinh của các trường, cũng có thể giúp họ khảo nghiệm chất lượng các trường đại học. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Bởi vì là lần đầu tiên làm hoạt động như này, quy mô lần này sẽ không lớn. Mấy trường phía Nam tham gia, đồng thời còn có mấy trường của Hỗ Hải, tất cả có tổng cộng hai mươi lăm trường.

Mỗi trường ít thì có ba bốn người, nhiều thì có tầm mười người. Tổng cộng có một trăm mười người. Số lượng không lớn, dễ khống chế, hơn nữa còn có thể khảo nghiệm được trình độ thật sự.

Viện y học đại học Trường Kinh, cho tới nay đều là trường xếp vào hàng top đầu. Lãnh đạo viện rất coi trọng chuyện này. Giao cho chủ nhiệm mỗi khoa chọn hai sinh viên ưu tú nhất, đưa đến Hỗ Hải tham gia hoạt động lần này.

Lý Diệu Hoa chọn Trương Dương và một sinh viên khác.

- Thế nào, Trương Dương, không khó chứ, tôi tin cậu nhất định sẽ đem lại vẻ vang cho trường, vẻ vang cho khoa ta.

Lý Diệu Hoa lại mỉm cười. Kỳ thật trường vừa giao cho nhiệm vụ này, người đầu tiên ông ta nghĩ đến là Trương Dương.

Ông ta có một người họ hàng làm việc ở tam viện, đã kể ào ào chuyện của Trương Dương từ lâu.

Để chắc chắn một chút, ông ta còn đặc biệt tìm mấy sinh viên từng thực tập ở tam viện, hỏi cẩn thận.

Có được sự thống nhất trong ý kiến của mọi người, ở tam viện Trương Dương rất có ảnh hưởng, là người được bàn luận nhiều nhất ở tam viện.

Đừng nói chuyên gia của tam viện, ngay cả chuyên gia trên tỉnh cũng không bằng Trương Dương. Trương Dương chữa khỏi không chỉ một trường hợp bệnh chứng các chuyên gia bó tay, những bác sĩ từng tiếp xúc với Trương Dương, không ai không công nhận y thuật của hắn.

Sau khi có được những kết quả này, Lý Diệu Hoa cũng vô cùng kinh ngạc, ông ta không ngờ trong khoa mình lại cất giấu một cao thủ như vậy.

Những điều này càng khiến ông ta chắc chắn, sẽ cử Trương Dương đi tham gia hội giao lưu lần này.

Có thể vượt qua cả chuyên gia ở bệnh viện, chắc chắn không thể kém những sinh viên khác. Nói không chừng Trương Dương có thể mang về vinh quang thật lớn. Nghe nói lần này bộ Giáo dục và bộ Y tế đều sẽ cử người quan sát. Làm tốt việc này, chủ nhiệm khoa như ông ta đến lúc đó cũng được vẻ vang.

- Chủ nhiệm Lý đã cử, tôi nhất định sẽ đi, khi nào xuất phát, cần bao nhiêu thời gian?

Trương Dương suy nghĩ, lập tức gật đầu đồng ý.

Đúng lúc hắn cũng đang không có việc gì. Đi một chuyến vì trường cũng không sao. Tuy nhiên hắn không có hứng lắm với kiểu hội giao lưu sinh viên như vậy, thuần túy cho rằng nhàm chán thì ra ngoài giải sầu thôi.

Nghĩ lại cũng đúng, một sinh viên, anh cho cậu ta chơi với học sinh mẫu giáo, đương nhiên cậu ta sẽ không thích. So sánh như vậy có chút khoa trương. Tuy nhiên những sinh viên đó so với Trương Dương thực sự kém rất xa, điều này sự thật.

- Thứ hai xuất phát, tổng cộng thời gian mười ngày. Ba ngày giao lưu, bảy ngày thực tiễn. Trường ta có giáo viên dẫn các em đi, những thứ khác bên kia đều đã sắp xếp.

Lý Diệu Hoa hài lòng cười cười, nói ra tình hình lần này.

Thời gian thực tiễn lần này dài hơn giao lưu. Cũng có thể thấy thực sự có mục đích kiểm tra sinh viên các trường. Biểu hiện của sinh viên tốt, thì chứng minh việc đào tạo của trường đó tốt.

Trương Dương lại gật đầu. Hôm nay thứ năm, còn ba ngày nữa tới thứ hai, đủ thời gian chuẩn bị.

Thời gian mười ngày, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn thì cũng không ngắn. Nếu là trường sắp xếp, Trương Dương cũng không thích hợp tự lái xe riêng, đến lúc đó đi cùng các sinh viên khác là được.

Từ văn phòng Lý Diệu Hoa đi ra, Trương Dương không về phòng học, trực tiếp đi tới học viện ngoại ngữ.

Hắn ngồi trong phòng Lý Diệu Hoa chừng nửa tiếng. Lý Diệu Hoa lại hỏi hắn vài vấn đề khác, kỳ thật vẫn là Lý Diệu Hoa tò mò về biểu hiện ở bệnh viện của Trương Dương, hỏi thêm vài câu.

Tuy nhiên lần này ông ta tìm Trương Dương, thật đúng là tìm đúng. Những thứ khác không nói, nói về lâm sàng, Trương Dương tuyệt đối không thua kém mấy chuyên gia hàng đầu.

Để một chuyên gia hàng đầu tham gia hội giao lưu sinh viên, muốn không có thành tích cũng khó.

- Trương Dương, hôm nay tới sớm vậy?

Đợi một lúc, Mễ Tuyết mới tan học, chạy về phía Trương Dương từ xa.

- Sao em biết anh tới sớm?

Trương Dương khẽ mỉm cười.

- Em đổi chỗ ngồi, chỗ hiện nay cạnh cửa sổ, vừa rồi nhìn thấy anh.

Mễ Tuyết cười ngọt ngào, chỉ về phía phòng học, chỗ ngồi hiện nay của cô cạnh cửa sổ. Trương Dương vừa tới đã nhìn thấy. Cô cũng biết Trương Dương đợi mình ở đây rất lâu, trong lòng có chút cảm giác ngọt ngào.

Những cô gái đang yêu, bất kì hành động nào của đối phương cũng có thể làm động lòng các cô.

- Đi, về chúng ta tự nấu cơm.

Trương Dương giữ chặt tay Mễ Tuyết, cũng không để ý đây là trường học, hai người cùng đi ra ngoài.

Mặt Mễ Tuyết ửng hồng, tuy nhiên không cúi đầu. Chuyện như vậy không phải lần một lần hai, cô cũng quen rồi.

Trên đường về, Trương Dương mới nói việc sắp xếp của trường cho Mễ Tuyết.

Nghe nói Trương Dương phải đi mười mấy ngày, Mễ Tuyết có chút không nỡ, nhưng sau đó bình tĩnh lại.

Một khoa chỉ có hai người tham gia, trong đó có Trương Dương, điều này chứng tỏ Trương Dương có thành tích tốt, là người được khoa coi trọng.

Người mình thích càng lợi hại, cô lại càng tự hào. Không ai không hy vọng người yêu mình giỏi giang, là anh hùng. Huống chi lần này cũng chỉ mười ngày thôi, rất nhanh sẽ hết.

Xa cách như vậy, trước đây cũng không phải chưa từng có. May là lần này không phải là xuất phát ngay, bọn họ còn có mấy ngày bên nhau. Mấy ngày này Mễ Tuyết quyết định không đi đâu, không tới nhà mới, không tới quán cơm, ở lại cùng Trương Dương.

Đúng lúc dịp này có cuối tuần, hai người có thể sống trong thế giới lãng mãn chỉ có hai người.

Đối với hội giao lưu sinh viên lần này, trong lòng Trương Dương đúng là không coi trọng gì.

Hắn hiện giờ chỉ hai mươi tuổi, thân phận là một sinh viên. Nhưng cách nghĩ thì của tuổi ba mươi, còn là một vị chuyên gia đứng đầu nổi tiếng thế giới.

Nếu là kiếp trước, hoạt động kiểu này hắn tùy tiện đi một chuyến, phía tổ chức đã cảm thấy rất vinh dự rồi. Việc này đúng là thực sự không khiến hắn coi trọng.

Hắn không coi trọng, nhưng có người coi trọng. Sau khi Lý Diệu Hoa bảo với Trương Dương, liền mang bản danh sách tới khoa. Ông ta rất có lòng tin với hai sinh viên khoa mình lần này.

Ông ta vẫn đợi, đợi hai sinh viên này mang được thành tích tốt về.

Lần này, tuy chỉ có hơn hai mươi trường tham gia, nhưng lại với danh nghĩa cả nước, tính chất cũng không giống nhau. Hoạt động như vậy thật sự giành được thành tích tốt, lợi ích ông ta thu được tuyệt đối không phải chỉ một chút.

Thời gian ba ngày, qua rất nhanh, trong nháy mắt cuối tuần đã hết, tới ngày phải xuất phát.

Trương Dương đưa Mễ Tuyết tới học viện ngoại ngữ, lúc này mới về bên viện y học. Vừa đến phòng học, đã được những bạn học khác bảo Chủ nhiệm Lý đang tìm hắn. Trước khi Trương Dương đến, Lý Diệu Hoa đã cử người tìm hắn hai lần, bảo hắn trực tiếp tới ký túc xá học viện.

Lúc Trương Dương tới ký túc xá, đã có mấy người đứng đó. Còn có năm sinh viên trẻ, ba nam hai nữ. Năm sinh viên đều mang va li, chỉ một mình Trương Dương, lưng đep chiếc túi vải rất quê mùa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất