Thần Y Thánh Thủ

Chương 395: Đều muốn chui vào

Tại bãi đậu xe, lúc Trương Dương đỗ lại còn thu hút theo không ít ánh nhìn.

Đặc biệt là kiểu cửa kéo của Bugatti khiến rất nhiều người đều trợn to hai mắt, bấy giờ trong nước có rất ít loại xe cửa kéo này, rất nhiều người thậm chí là lần đầu nhìn thấy kiểu cửa xe như vậy.

Trong vô vàn ánh mắt hâm mộ của mọi người, Trương Dương tiến thẳng đến tòa nhà văn phòng.

Thái độ của những người này thật ra Trương Dương đều chú ý tới, nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Sớm biết sẽ dẫn tới phản ứng lớn như vậy thì chi bằng hắn đã đi nhờ xe tới.

Trước đó lái con Mercedes đến đã khiến cho người khác chú ý, nhưng còn đỡ hơn một chút, không quá phong cách như chiếc Bugatti này, mặc kệ người có hiểu hay không hiểu về xe cộ đều sẽ chú ý bằng cả hai con mắt.

- Cậu xác định chữ cái đánh dấu bắt đầu là bug?

Trong đám bảo vệ ở cửa có một người tuổi còn trẻ nói qua điện thoại, bên kia còn vẳng lại tiếng kêu rất là giật mình.

- Tôi xác định, vừa nãy tôi đã xem tỉ mỉ, trên xe có rất nhiều chữ cái, chính là bugatti, rất rõ ràng.

Gã bảo vệ kia khẳng định, gã cũng yêu thích xe, nhưng chỉ là kẻ yêu thích thông thường, một số loại xe ít nổi danh hoặc là thường thấy trong nước gã đều biết, nhưng xe mà Trương Dương lái lần này thì gã lại không rõ lắm.

Gã gọi cú điện thoại này chính là để hỏi một người bạn am hiểu về xe, người bạn này đang làm ở một xưởng sửa chữa ô tô.

Gã mới vừa nói xong thì đầu bên kia điện thoại liền truyền đến tiếng thở gấp nghe rất rõ ràng.

- Cậu hiện tại đang ở đâu, có phải ở đơn vị hay không?

Ngừng mấy giây, trong điện thoại lại có tiếng đối phương vội vã hỏi một câu.

Gã bảo vệ cầm lấy điện thoại, có vẻ hơi nghi hoặc mà trực tiếp trả lời:

- Tôi đang ở đơn vị, còn cậu mau nói cho tôi biết đi, có nhận ra dòng xe này hay không, đây rốt cuộc là loại xe gì?

- Nếu như những gì cậu nói đều là sự thật, thì chiếc xe cậu nhìn thấy chính là dòng Bugatti với số lượng hạn chế, ở nước ngoài có giá là hơn bốn trăm ngàn đô la mỹ, chỉ ở nước ngoài đã có giá không dưới bốn triệu nhân dân tệ, nếu như mua trong nước thì tôi ước đoán cũng phải có giá chục triệu, cậu cứ chờ đó, tôi lập tức tới ngay, con xe này tôi phải đến ngắm nghía thật cẩn thận.

Người bên kia vội vã nói xong liền cúp điện thoại.

Nhân viên bảo vệ này thì lại ngây ngốc đứng ở đó, tay vẫn cầm điện thoại.

Gã vừa nãy cũng cảm giác được đây là chiếc xe tốt, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ đáng giá như vậy, chỉ ở nước ngoài cũng đã có giá bốn triệu nhân dân tệ, cũng đủ để làm gã ta shock, không cần phải nói cái giá trên trời khi nhập về trong nước.

Hơn mười triệu, tuyệt đối là con số mà bọn họ hiện tại nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Bây giờ mới là cuối thế kỷ hai mươi, chưa tới thời đại của cải bành trướng, hơn mười triệu bây giờ vẫn là có sức mua rất cao, có thể mua cả tòa biệt thự lớn đều không có vấn đề gì.

Trong lúc chiếc xe của Trương Dương đang tạo ra hiệu ứng oanh động thì hắn đã tiến vào văn phòng của Chu Chí Tường.

Không bao lâu Trương Dương liền đi theo Chu Chí Tường cùng vào phòng họp.

Phòng họp này đã có mười mấy người đang ngồi, nhìn thấy Trương Dương đi vào, ánh mắt của mọi người đều như sáng rỡ.

- Trương, Trương Dương đã tới, chúng ta hoan nghênh nào.

Từ Vũ cái người đầu tiên đứng lên, vốn định gọi là bác sĩ Trương, nhưng đột nhiên nhớ ra Trương Dương đã không còn ở bệnh viện bọn họ, cũng không phải là bác sĩ thực tập nữa, lập tức đổi giọng gọi là Trương Dương.

Mười mấy người, tất cả đều đứng lên, nhiệt liệt vỗ tay.

Chu Chí Tường lúc này mới kéo Trương Dương cùng đi về bàn hội nghị, đồng thời để Trương Dương ngồi ở ngay cạnh.

Lần này ông ta mời Trương Dương đến, là để xác định lại chuyện đề tài nghiên cứu, Trương Dương là người phụ trách đề tài không sai, nhưng toàn bộ nghiên cứu không thể nào chỉ có một mình hắn, vẫn cần những người khác hiệp trợ phối hợp.

Những người đi vào phòng họp ở đây đều là ôm trong đầu ý nghĩ này.

Đề tài này có vinh dự rất lớn, dù cho chỉ là ghi danh tham dự thì sau này đối với bọn họ cũng đều có giúp ích không nhỏ, hiện tại mỗi người đều muốn "chui vào đây chia trác một chén canh".

Sau khi ngồi xuống, Chu Chí Tường ho nhẹ một tiếng, lúc này mới chậm rãi nói:

- Các vị, quãng thời gian trước chúng ta có chuyện đại hỉ tôi cũng không muốn nói nhiều nữa, Viện trung y lần này phê duyệt đề tài với bệnh viện chúng ta trọng yếu ra sao, tin rằng mọi người cũng đều đã rõ ràng, bây giờ người phụ trách đề tài là bạn Trương Dương đây đã trở lại bệnh viện chúng ta, mọi người có lời gì, có kiến nghị gì, đều có thể nói ra.

Nói xong những câu này, Chu Chí Tường cũng nhìn về phía Trương Dương.

Là viện trưởng và cũng là người khởi xướng đề tài, vừa bắt đầu ông ta đã tất có tên bên trong danh sách, không giống những người khác chỉ muốn chen chúc vào như vậy.

Ông ta cũng là thật tình nghĩ cho cái đề tài này, muốn đề tài này được nghiên cứu thành công.

Tấc lòng này của ông ta ít nhất là tốt, thật tình hy vọng có thể trợ giúp Trương Dương hoàn thành đề tài, nói như vậy, cuối cùng một phần vinh quang dành cho ông ta cũng không ít.

- Viện trưởng nói đúng, Trương Dương à, quãng thời gian cậu vắng mặt, đề tài vẫn đều nằm ở trạng thái tạm dừng, nếu cậu đã trở lại, tôi nghĩ hẳn là lập tức khởi động, bệnh viện cũng sẽ dốc toàn lực phối hợp với đề tài nghiên cứu của chúng ta.

Từ Vũ nói tiếp một câu, rất nhiều người đều lên tiếng tán thành, một đề tài chậm thì mười mấy người, nhanh thì mấy chục người đều có phần, giữa bọn họ thật không có xung đột gì cả.

Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần có thể ghi danh là được, mà lúc này Từ Vũ cũng đã bắt đầu nói là "đề tài của chúng ta".

- Chủ nhiệm Từ nói đúng, Trương Dương, quãng thời gian cậu vắng mặt, chúng tôi đã giúp cậu thành lập một tổ nghiên cứu nhỏ, đây là danh sách tổ nghiên cứu, cậu xem trước một chút?

Lúc này chủ nhiệm khoa hô hấp là Đường Hiểu Quyên cũng nói theo một câu, cô ta và Từ Vũ là một đôi, đối với việc này cũng là tích cực nhất.

Vừa nói cô ta vừa đưa cho Trương Dương một văn kiện đặt xuống trước mặt hắn.

Trong mắt những người khác cũng đều lộ ra khát vọng, cái gọi là tổ nghiên cứu kỳ thực chính là thành viên tham gia đề tài nghiên cứu, tên của bọn họ đều có ở bên trong.

Đây là chuyện bọn họ trước đó đã thương lượng rồi đi đến quyết định.

Nhưng danh sách này muốn thành lập, còn cần Trương Dương gật đầu, người phụ trách như Trương Dương cũng không phải là chỉ để làm cảnh.

Trương Dương nhìn mọi người một chút, đột nhiên nở nụ cười, sau khi cười xong, hắn mới chậm rãi nói:

- Chư vị xin yên tâm, về đề tài nghiên cứu này, ta rất có lòng tin.

Những người này có chủ ý gì, từng có mười mấy năm kinh nghiệm làm việc tại bệnh viện như Trương Dương, tự nhiên là hắn hết sức rõ ràng.

Trương Dương bất kể nói thế nào cũng từng công tác một quãng thời gian tại Tam Viện, những người trước mắt này phần lớn đều đã gặp, đã quen.

Mười mấy người này, không phải lãnh đạo thì chính là cán bộ, có người thậm chí chính là cán bộ hành chính, căn bản không hiểu một chút gì về đề tài nghiên cứu lần này.

Đem những người như vậy thêm vào, ngoại trừ để chia phần công lao ra thì bọn họ cái gì cũng không biết làm.

- Chúng tôi đều tin tưởng Trương Dương nhất định sẽ có cách.

Phía dưới lập tức vang lên tiếng đáp lời, rất nhiều người trên mặt còn đều lộ ra nụ cười, cho rằng Trương Dương sẽ đồng ý với danh sách này.

Ngay cả Từ Vũ cùng Đường Hiểu Quyên, lúc này cũng đều lộ ra nụ cười tươi rói, nếu như Trương Dương đồng ý, bọn họ sẽ không chỉ trở thành nhân viên nghiên cứu đề tài mà còn là thành viên vô cùng trọng yếu.

- Tin tưởng tôi là tốt rồi, còn về chuyện tổ nghiên cứu, tôi còn phải thận trọng cân nhắc, dù sao tôi vừa trở về, chờ sau khi tôi suy nghĩ kỹ càng sẽ nói cho mọi người biết kết quả.

Trương Dương nhận lấy văn bản ở trước mặt hắn, cười nói xong rồi lại đứng lên.

- Tôi mới vừa trở về, cũng không có thiếu chuyện muốn làm, vậy không ở đây tiếp mọi người được nữa, có chuyện gì mọi người thông qua viện trưởng Chu liên hệ với tôi, bây giờ tôi phải đi chuẩn bị ít tư liệu tiền kỳ, thuận tiện cho việc nghiên cứu sau này.

Trương Dương lại nói tiếp luôn một câu, nói xong cũng không chờ những người này phản ứng lại đã trực tiếp rời khỏi phòng họp.

Trương Dương đi rồi, để lại các lãnh đạo mắt to mắt nhỏ trợn trừng, Trương Dương trước khi đi cũng không nói đồng ý với danh sách này, nhưng là không hoàn toàn từ chối, chỉ nói là cân nhắc một chút đã.

Cũng không biết lần "cân nhắc một chút" này của hắn cần bao nhiêu thời gian.

Sau khi ra khỏi phòng họp, nụ cười trên mặt Trương Dương lập tức biến mất, thái độ cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Bản danh sách được hắn mang ra đây giờ hắn không hề liếc mắt nhìn mà đã trực tiếp vò thành một đống ném vào thùng rác, đám người này mà cũng muốn tham gia vào nghiên cứu của hắn, đúng là nằm mơ.

Trương Dương không có trực tiếp từ chối bọn họ tại hiện trường, cũng đã xem như là cho bọn họ thể diện, bảo hắn tiếp tục ở lại nói chuyện với những người này thì chi bằng hắn về trường đi học cho rồi.

Nghĩ ngợi một lát, Trương Dương liền tiến về phía khoa phụ sản.

Không nhìn đến danh sách, nhưng không có nghĩa là Trương Dương từ bỏ đề tài này.

Đề tài nghiên cứu nhất định phải tiếp tục tiến hành, đây là chuyện ích nước lợi dân, cũng là cơ hội vì nước nhà làm nên chút vẻ vang một lần, Trương Dương sẽ không vì tâm trạng của chính mình mà từ bỏ.

Nếu muốn tiếp tục tiến hành, vậy thì khẳng định cần giúp đỡ, Trương Dương không thể nào chuyện gì cũng tự mình đi làm.

Thật sự có thể giúp đỡ thì phải là người quen của hắn, Ngô Hữu Đạo hiện tại đã không đến Tam Viện, toàn bộ quan hệ ở Tam Viện của Trương Dương, có thể khiến cho hắn tin tưởng cũng chỉ có một người.

Khoa phụ sản bên này có không ít người, chủ yếu là số lượng người lâm bồn tương đối nhiều, bây giờ là "thời vụ hot" của khoa sản.

Trương Dương đến khoa phụ sản, tự nhiên là muốn tìm Vương Quốc Hải.

Vương Quốc Hải không phải bác sĩ chuyên ngành hô hấp nhưng Trương Dương cũng không cần năng lực của ông ta ở phương diện này phải mạnh đến bao nhiêu, đề tài này là kiếp trước hắn đã nghiên cứu thành công, lần này chỉ là thực hiện lại quá trình.

Hắn chỉ cần người có thể giúp đỡ mình duy trì toàn bộ tổ nghiên cứu, báo cáo định kỳ thành quả nghiên cứu về Viện trung y là được.

Nói trắng ra, Trương Dương chính là muốn mời ông ta làm "quản gia".

Lam "quản gia" như vậy, tin rằng bất luận người nào đều sẽ không từ chối, ngoại trừ kẻ ngu si ra thì ai cũng đều rõ ràng tham gia vào tổ nghiên cứu đề tài như vậy, đối với mình sẽ có nhiều lợi ích.

Đi tới văn phòng Vương Quốc Hải, Trương Dương mới biết ông ta không có ở đây mà đang ở phòng bác sĩ trực ban bên kia hội chẩn đồng loạt cho các bệnh nhân nặng.

Vương Quốc Hải ở Tam Viện, cũng coi như là vị chủ nhiệm khá nỗ lực trong công việc, chỉ cần bệnh nhân hơi nghiêm trọng chút là ông ta liền xuất hiện, coi như không trực tiếp phụ trách thì cũng sẽ tham gia hội chẩn, cung cấp ý kiến cho những người khác.

Từ điểm này, thì lại có thể nhìn ra ông ta rất có trách nhiệm, cũng là một trong những nguyên nhân khiến Trương Dương muốn tìm đến.

Rời khỏi văn phòng Vương Quốc Hải, Trương Dương tiến thẳng đến phòng trực ban.

Ở đây hắn cũng không xa lạ gì, từng công tác ở đó một quãng thời gian, xem như là chỗ hắn quen thuộc nhất tại Tam Viện.

- Chờ chút!

Trương Dương mới vừa đi qua một hành lang, đột nhiên quay đầu lại kêu hai y tá mới vừa đi qua một tiếng, họ đồng thời quay người sang.

Nhìn thấy Trương Dương, hai người rõ ràng sửng sốt mất một lúc, hiển nhiên bọn họ đều quen Trương Dương, trong đó một người trên mặt còn mang theo vẻ bất ngờ kinh hỉ.

- Bác sĩ Trương, anh trở lại rồi!

Cô y tá nhỏ kia mừng rơn khẽ kêu lên, Trương Dương thì lại mỉm cười gật đầu một cái, người hắn muốn gọi lại chính là cô bé này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất