Chương 289
Ông lão cười nói: “Cảm ơn cậu nhiều, Tử Di, trả tiền hộ ông!”
Đường Tử Di cười nói: “Ông ơi, cháu chuẩn bị rồi, ông đừng lo”.
Thấy bố mình đã tỉnh lại, Đường Minh Vũ thoáng qua tia thất vọng, sau đó đi tới giả bộ vui mừng nói: “Bố, bố không sao là tốt rồi, bọn con lo quá!”
Đường Tử Di cười lạnh nói: “Ông ơi, bà cả và bác cả đã ký vào hợp đồng chuyển nhượng với nhà họ Dương rồi, chỉ chờ ông mất là họ chuyển hết tài sản cho nhà họ Dương luôn”.
Ông lão ngẩn ra rồi nhăn mặt lại, sau đó nhìn chằm chằm vào Đường Minh Vũ, hỏi: “Minh Vũ, động cơ hai mẹ con con làm vậy là gì?”
Đường Minh Vũ hơi hốt hoảng rồi vội chối: “Bố, bố đừng nghe Tử Di nói linh tĩnh, sao con làm vậy được chứ!”
Đường Tử Di cười lạnh nói: “Ông ơi, ban nãy cháu mời bác sĩ Ngô đến chữa bệnh cho ông, bác cả còn cản cháu cơ”, nói rồi, cô ấy lấy điện thoại ra rồi mở đoạn video đã quay lén trước đó lên.
Ông lão xem xong thì nhắm mắt lại rồi thở dài nói: “Minh Vũ, ban nãy dù bố có nhắm mắt xuôi tay thì hai mẹ con con vẫn chèo chống được nhà họ Đường mà, tại sao lại gọi người nhà họ Dương đến. Chẳng lẽ con không biết như thế là báo hổ lột da sao?”
Đường Minh Vũ cúi đầu nói: “Bố, con làm theo ý của mẹ thôi”.
Ông lão híp mắt lại nói: “Được rồi, mọi người ra ngoài hết đi. Cậu Ngô, tôi có việc muốn thỉnh giáo cậu”.
Tất cả mọi người đều rời khỏi phòng, chỉ có Ngô Bình ở lại.
Ông lão nhìn anh rồi nghiêm túc nói: “Cậu Ngô, tôi còn sống được bao lâu nữa?”
Ngô Bình: “Tạm thời thì sức khoẻ của ông không có vấn đề gì đáng ngại nữa, sống thêm ba đến năm năm là chuyện bình thường”.
“Ba đến năm năm ư? Không đủ rồi!”, ông lão thở dài với vẻ buồn phiền.
Ngô Bình nghĩ thầm, ông lão này đã nhiều tuổi lắm rồi, giờ còn muốn sống thêm bao nhiêu năm nữa?
Ông lão: “Tôi muốn sống thêm mười năm nữa, như vậy thì mới có thể thu xếp xong hậu sự. Cậu Ngô có thể giúp tôi không? Tiền nong không thành vấn đề!”
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Giúp thì tôi giúp được, nhưng ông phải tìm được một cây nhân sâm hoang dã một trăm tuổi, tôi sẽ dùng nó chế thành thuốc cho ông uống”.
“Cảm ơn cậu!”, ông lão mừng quýnh.
Ngô Bình rời khỏi phòng, Đường Tử Di vội đi tới rồi nhỏ giọng hỏi: “Ông em bảo gì thế?”
Ngô Bình tóm tắt lại cho cô ấy nghe: “Ông cụ sợ chết”.
Đường Tử Di mím môi cười: “Ông vẫn tiếc giang sơn với đống đồ cổ đây mà”.
Ngô Bình trầm ngâm một lát rồi nói: “Nhà họ Đường hiện giờ đang rất nguy hiểm, cô phải cẩn thận đấy”.
Ban nãy, Ngô Bình đã nhìn thấy có hai cao thủ cảnh giới Khí đứng cạnh Dương Trân Châu, nếu anh không giả vờ là tông sư cảnh giới Thần thì chắc họ đã ra tay rồi.
Đương nhiên anh không sợ đánh nhau, vì anh có thể dùng Như Lai Thần Cang đánh bại họ dễ dàng. Song, anh không muốn vô cớ gây thù chuốc oán, dĩ hoà vi quý vẫn là tốt nhất.
Lúc này, ông lão lại gọi Đường Tử Di vào. Hơn chục phút sau, cô ấy mới đi ra với vẻ tươi cười.
Cô ấy kéo Ngô Bình ra bên ngoài rồi cười nói: “Ông vừa bảo với em sẽ cho em vào hội đồng quản trị của tập đoàn, sau đó mượn thế ấy để cân bằng thế lực của nhà họ Dương”.
Ngô Bình: “Nhà họ Dương có thế lực rất mạnh trong tập đoàn Đường Thị à?”