Chương 356
Năm giờ chiều, anh và Chu Thanh Nghiên đã tới hiện trường rồi.
Hoàng Tử Cường đứng bên ngoài chờ anh, vừa thấy Ngô Bình, hắn ta đã quỳ xuống nói: “Cậu chủ, do tôi thất trách, không để mắt đến cô chủ”.
“Đứng lên đi”, Ngô Bình trầm giọng nói.
Hoàng Tử Cường vội vàng đứng dậy, mặt mũi đầy vẻ lo lắng.
Ngô Bình: “Chuyện này không trách anh được nên đừng nghĩ nhiều, đã có manh mối gì chưa?”
Hoàng Tử Cường vội đáp: “Tạm thời, họ vẫn chưa tra ra manh mối gì, nhưng có thể xác định một điều là cô chủ vẫn đang ở gần đây, nhưng không biết vị trí cụ thể ở đâu”.
Ngô Bình gật đầu: “Dẫn tôi đi xem!”
Hoàng Tử Cường đi trước dẫn đường cho Ngô Bình tới chỗ đội chỉ huy ở trong một căn nhà dân rộng rãi.
Hà Tất Sĩ đang dò camera thì nghe thấy tiếng của Ngô Bình: “Có phát hiện gì chưa?”
Hà Tất Sĩ giật mình ngoảnh lại thì nhìn thấy Ngô Bình đang lạnh mặt, ông ấy đáp: “Ngô Bình, tạm thời vẫn chưa tìm thấy Ngô Mi, nhưng tôi tin cô bé vẫn đang ở gần đây, chắc bị tội phạm giấu đi đâu đó. Chúng tôi đã dẫn chó nghiệp vụ đi tìm rồi”.
Hàn Thiên Dũng nhanh nhảu giơ tay ra chào hỏi: “Cậu là cậu Ngô đúng không? Tôi là Hàn Thiên Dũng, chủ tịch huyện ta”.
Ngô Bình không bắt tay với ông ta mà chỉ gật đầu, làm Hàn Thiên Dũng ngại ngùng rụt tay lại. Ông ta chắc chắn anh là người có lai lịch lớn, không thì sao có thể làm kinh động tới tỉnh và bộ an ninh chính trị được?
Ông ta nói: “Cậu Ngô cứ yên tâm, người của chúng tôi đang dốc toàn lực đi tìm rồi, nhất định sẽ tìm thấy cô nhà thôi”.
Ngô Bình không để ý đến ông ta, mà nhìn chăm chú vào tấm bản đồ trước mặt Hà Tất Sĩ rồi hỏi: “Vị trí của Tiểu Mi ở khoanh tròn này à?”
Hà Tất Sĩ gật đầu: “Đúng vậy, trong phạm vi này, vì camera ở xung quanh đều không quay được cảnh Ngô Mi rời đi”.
Ngô Bình gật đầu rồi chợt đi ra ngoài, anh bật tung người rồi nhảy lên mái một ngôi nhà cao năm mét, sau đó vận hết chân khí để hô to: “Ai bắt cóc em gái tôi? Tôi cho ba giây để ra đây”.
Giọng nói của anh như tiếng sấm rền, làm người dân xung quanh không biết ai mang loa ra mà gào to thế.
Nhóm Hà Tất Sĩ biến sắc mặt, giọng của con người có thể to như vậy ư?
Hoàng Tử Cường hãi hùng: “Cậu chủ đã là tông sư cảnh giới Thần rồi!”
Khuất Hành Nghĩa cũng đang ở đây, anh ta ngẩn ra nhìn Ngô Bình với vẻ khiếp sợ! Bởi anh ta biết sõ tông sư cảnh giới Thần mạnh đến mức nào.
Bà lão ở trong ngồi nhà đang giấu Ngô Mi và Vương Tường nghe thấy thế thì đứng hình: “Là tông sư cảnh giới Thần!”
Hai người con trai của bà ta cũng lao vào nhà với vẻ mặt lo lắng, tu vi của ba mẹ con họ gộp lại cũng không đọ lại tông sư cảnh giới Thần.
“Chết tiệt, động ngay vào em gái của tông sư cảnh giới Thần rồi!”, tên cởi trần hoảng sợ nói: “Mẹ ơi, giờ phải làm sao đây?”